Toàn bộ thời gian của buổi sáng thứ 7 đều bị Lý Tư Minh và Triệu Hợp Di dành hết cho việc làm tình, không chỉ trên giường, mà còn trên sô pha, trong phòng tắm.
Ngoại trừ cuối cùng chân hơi mỏi thì còn lại vẫn ổn, vẫn có thể đi lại được.
"Tôi phải về nhà." Triệu Hợp Di nói với Lý Tư Minh lúc hắn đang mặc quần áo.
"Ừ, tôi đưa cậu về."
"Không cần."
"Tại sao?"
"Chúng ta không thân quen đến vậy."
Lý Tư Minh nghe xong liền dỗi nhưng hắn lại không tìm được điểm có thể phản bác lời của Triệu Hợp Di, chẳng nhẽ nói: chúng ta việc gì cũng đã làm còn chưa được tính là thân quen với nhau sao? Nhưng quả thực mối quan hệ của hai người bọn họ không thể tính là thân quen, ngoại trừ việc biết họ tên, biết lớp học của đối phương, hiểu biết của Lý Tư Minh về Triệu Hợp Di thực sự rất ít, dù cho hắn khăng khăng nói bọn họ rất thân thì vẫn có vẻ khiên cưỡng.
Triệu Hợp Di đi tới ôm lấy người đang ngồi ở mép giường giận hờn, cậu hôn lên môi Lý Tư Minh hắn cũng không thèm để ý đến cậu. Nhưng rồi Triệu Hợp Di cũng chỉ khẽ xua tay với hắn, rời đi, ngày mai gặp lại.
—
Triệu Hợp Di về đến nhà, tùy tiện vứt balo xuống sàn, đầu óc cậu nặng trĩu, Triệu Hợp Di lao thẳng lên giường nằm, cậu thực sự đã làm tình với Lý Tư Minh rồi. Triệu Hợp Di luôn nghĩ, mình như thế này, hẳn lần đầu tiên lên giường sẽ dọa cho người khác bỏ chạy mất. Nhưng không nghĩ tới, người kia cẩn thận mà chăm sóc từng chút cho mình ngoài dự đoán như vậy. Cậu xoay người nhìn về phía trần nhà, tự hỏi: người như tôi, Lý Tư Minh, cậu thấy đáng giá sao?
Hỏi Lý Tư Minh cũng là tự hỏi chính mình, Triệu Hợp Di hiểu rõ, quan hệ giữa hai người mơ mơ hồ hồ mà bắt đầu, những việc làm của Lý Tư Minh, nếu như chỉ là bạn giường thôi thì quả thực hắn rất hoàn mỹ, cậu cũng không dám vọng tưởng có quan hệ nào khác cùng hắn.
Triệu Hợp Di đứng dậy vào nhà vệ sinh mới nhận ra hoa tai ở bên tai trái của cậu đã biến mất từ khi nào. Cậu dễ bị lạ giường, nếu ngủ ở nơi mới sẽ bị thao thức mà lăn lộn qua lại, nghĩ đến đây, cậu cảm thấy có lẽ hoa tai của cậu đã bị rớt vào tối hôm qua.
"Lý Tư Minh, cậu có thể tìm hộ giúp tôi khuyên tai không?"
Năm phút sau, Lý Tư Minh gửi lại cho cậu một tấm hình, là một viên đá quý phỉ thúy hình vuông, nạm quanh thân một vòng bạc, tóc của Triệu Hợp Di hơi dài, viên đá nằm bên tai trái của cậu ở dưới ánh mặt trời như ẩn như hiện.
"Buổi chiều ngày mai thi xong, qua phòng thi số một tìm tôi."
"OK."
Triệu Hợp Di ở nhà tìm một lúc lâu cũng không tìm được chiếc khuyên tai nào cậu có thể đeo được, lúc cậu chuyển trường đến chỗ này dường như đã chặt đứt hết những gì liên quan đến trước kia. Chỉ có những cuộc điện thoại rải rác của mẹ cậu, cùng với người luôn ở cố định trên top của Wechat không bao giờ trả lời lại tin nhắn của cậu sẽ kéo bản thân cậu quay về với hiện thực.
Vốn dĩ định đến cửa hàng gần trường tùy tiện mua lấy một cái gì có thể đeo lên tai được, bởi cậu sợ chỉ qua một đêm lỗ tai mình sẽ bị tịt lại. Trước kia, lỗ tai của Triệu Hợp Di cũng vì một đêm không đeo khuyên mà hôm sau lúc đeo vào rất khó. Lúc ấy người kia vừa dỗ hắn vừa nói, không đau, để chị giúp em từ từ đeo vào, sẽ không đau đâu.
Không đau cái con khỉ, sau đó lại còn bị chảy máu, những việc trước kia chỉ khiến Triệu Hợp Di buồn bực khi nghĩ về. Đầu đau, cậu cũng không muốn xuống lầu, mang theo cái bụng đói mở tủ lạnh của mình, trong đó ngoại trừ bia thì cái gì cũng không có, nhưng lúc này đây, đối với Triệu Hợp Di thì nó lại là đồ vật thích hợp nhất để cậu lấp đầy bụng mình.
Cậu uống một lúc gần chục lon bia trong tủ lạnh, rồi lại mở một chai rượu Tây có nồng độ cao, từng ly từng ly một rót vào bên trong miệng. Cậu nằm vật ra bàn trà, bình rượu do chênh lệch nhiệt độ giữa tủ lạnh với phòng mà trên thân bình bắt đầu chảy xuống bọt nước.
Là do đang nằm bò ra bàn nên mới không nhìn được đồ vật gì sao? Là do đang nằm bò ra nên nước từ trong mắt cậu mới chảy ra sao?
Điện thoại reo lên, Triệu Hợp Di trượt màn hình xuống mở chế độ không làm phiền trên điện thoại, cũng không quan tâm xem là ai đang gọi tới, rồi nghiêng ngả lảo đảo quay trở về giường trước khi hôn mê. Trong lòng chỉ còn cầu nguyện là mình sẽ thức dậy trước buổi chiều ngày mai, còn có, lỗ tai đừng bị khép lại.
Nếu việc gì cũng chưa từng xảy ra, nếu mình không có mặt trên đời này thì tốt rồi. Lại là những suy nghĩ này, Triệu Hợp Di không muốn nghĩ đến nó nữa, cồn khiến cho đại não cậu trống rỗng, đầu óc mê man, cái gì cũng không muốn nghĩ đến, trốn tránh được thì mọi thứ sẽ ổn thôi, cồn giúp cậu không cần phải đối mặt với chúng một lúc, phải quý trọng lấy chứ.
Lúc tỉnh lại thì đã là 3 rưỡi sáng rồi, cậu bấm tắt chế độ không làm phiền của điện thoại, toàn bộ tin tức ùn ùn kéo đến, Triệu Hợp Di đối diện với màn hình lẫn lượng tin tức trong máy mà cảm thấy bản thân sẽ ốm mất, cậu xoa xoa mắt đưa điện thoại cách ra xa với mình.
Lúc Húy, mẹ, Lý Tư Minh... cậu chỉ muốn mở mình tin nhắn của Lục Húy gửi đến, bởi vì ít nhất cậu sẽ không rời vào trạng thái không biết phải trả lời lại như thế nào.
Lục Húy hỏi Triệu Hợp Di chủ nhật có đến không? Triệu Hợp Di vốn định trả lời lại là không đi, bài thi cũng toàn là số, không bằng ở nhà ngủ bù. Nhưng rồi lại nhớ tới mình còn phải đi gặp Lý Tư Minh để lấy khuyên tai, cần thiết phải đến trường một chuyến. Cậu cũng không tính thi thố cái gì, coi như là đến ngủ một giấc rồi về, Triệu Hợp Di nghĩ vậy rồi nhắn lại với Lúc Húy, nói, đi.
Rồi lại không tình nguyện lắm mà nhấn mở tin nhắn Lý Tư Minh gửi tới, tin nhắn của cả hai về khuyên tai dừng lại ở buổi chiều, đến lúc 7 giờ đối phương lại gửi thêm một tin mới, là hình ảnh một đôi khuyên tai pha lê chạm rỗng hình con bướm, màu sắc trong suốt hòa trộn cùng với xanh lục cùng xanh lam.
- Xin lỗi.
- Đây là tôi tư làm, muốn tặng cho cậu.
- Lần đầu tiên làm, không được đẹp lắm, lần sau lại làm tặng cậu cái khác.
Triệu Hợp Di cảm thấy nghi hoặc, cậu không hiểu vì sao Lý Tư Minh lại xin lỗi, càng không biết nên trả lời hắn như thế nào, do dự một hồi, chỉ rep lại một chữ "ừ".
- Vì sao xin lỗi?
Thu hồi.
Lý Tư Minh chắc chắn sẽ nói những lời thật lòng của hắn, nhưng Triệu Hợp Di không muốn nghe, cũng không muốn đáp lại, nói rõ hơn một chút thì cậu không biết nên đáp lại như thế nào. Nhưng nếu hắn trả lời không phải lời nói thật lòng thì làm sao bây giờ, thấy chính mình cứ nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Hợp Di cảm thấy vừa buồn cười lại vừa mệt mỏi. Màn hình tin nhắn của cả hai không nhiều lắm, đa phần cũng chỉ toàn là ừ, ok, được, so với giao diện chuyển tiền thì tin nhắn của cả hai còn nhàm chán hơn.
Các tin nhắn khác Triệu Hợp Di không muốn xem thì đều trực tiếp xóa luôn, đọc rồi cũng chỉ khiến bản thân thêm bực bội. Cậu mở tủ lạnh lấy một chai nước khoáng, vừa uống vừa thu gọn quần áo bẩn ném vào máy giặt, sau đó nằm trên ghế dài ngoài ban công nghe nhạc, không ngủ được, Triệu Hợp Di lại ngồi dậy nhìn trái nhìn phải, theo thói quen thở dài, rồi uể oải đứng dậy mang quần áo đi cất.
Cậu phân loại quần với áo xong, phát hiện có một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu đen không phải là của mình, rất mỏng lại to rộng, là chiếc áo Lý Tư Minh lần trước buộc lên eo cho cậu, nó vẫn luôn được treo ở ngoài ban công nên cậu hoàn toàn quên mất nó. Triệu Hợp Di tính ngày mai mang trả lại cho hắn, lại nghĩ đến khuyên tai của mình, cảm thấy như cả hai đang giao dịch vậy. Đột nhiên cậu nghĩ, hay là giả vờ quên, lúc sau lại hẹn hắn tới lấy thì sẽ nhiều thêm một lần được gặp mặt? Thôi bỏ đi, Triệu Hợp Di sau khi tiếp xúc hai lần với Lý Tư Minh bỗng hoài nghi có lẽ nào tình cảm của đối phương không có hời hợt như vẻ bề ngoài, ngược lại còn nhiều đến mức sắp tràn ra, tràn đến mức làm Triệu Hợp Di tự hoài nghi chính bản thân của mình.
Di động không có gì để chơi, lăn qua lộn lại cũng chỉ có mấy cái app, Triệu Hợp Di ma xui quỷ khiến mà mở ra khung chat của mình với Lý Tư Minh, hắn còn chưa có trả lời lại cậu, cũng đúng, hơn nửa đêm rồi thì rep cái gì. Triệu Hợp Di phóng to hình khuyên tai con bướm kia, thật sự rất đẹp, nhưng lại rất dễ vỡ, cậu cảm thấy những trang sức như này chỉ có thể thưởng thức, đeo lên rồi không cẩn thận làm hỏng thì phải làm sao bây giờ.
- Thật đẹp, nhưng lỡ vỡ mất thì phải làm sao?
Còn chưa kịp tự hỏi bản thân có nên thu hồi tin nhắn hay không, Lý Tư Minh đã trả lời cậu
- Cậu còn chưa đeo nó làm sao biết nó dễ vỡ? Vỡ thật thì tôi sẽ giúp cậu gắn lại.
Do dự một lúc lâu là nên nhắn "Sao cậu lại chưa ngủ?" hay là "Tôi cũng muốn làm cái này.", thì Lý Tư Minh lại gửi thêm tin nhắn mới đến.
- Lần sau chúng ta cùng làm, cậu chọn cái cậu thích rồi làm
- Ừm.
- Đang làm gì vậy?
- Đang ngẩn người, chơi điện thoại.
- Vốn tưởng cậu đang nằm xem Tom và Jerry.
- ...
- Nghỉ ngơi một chút đi, buổi chiều gặp nhau.
Phải xem buổi chiều tôi có thức dậy nổi không nữa mới gặp được nhau, Triệu Hợp Di cách màn hình mà hừ một tiếng với hắn.
- Nếu không phải nhắn tin với cậu thì tôi đang ngủ rồi.
- Ừm, vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi.
Xoay điện thoại, Triệu Hợp Di nghĩ, Lý Tư Minh bây giờ với Lý Tư Minh ở trên đài chủ tịch một chút cũng không giống nhau, với cả, Lý Tư Minh lúc không đeo kính mới là đẹp nhất.
- ----
Tác giả nói: 3h sáng nhóc Triệu thức giấc thì nằm ngẩn người, tui 3h sáng mà thức thì đi chạy deadline, thế giới so le (nghiến răng nghiến lợi)
Yan: Tui off 2 ngày nhen, chủ nhật sẽ lên chương mới ạ ^^~