"Ta hận!"
Vẻ mặt một đệ tử Đỉnh Huyền Lệ như đưa đám sau buổi luyện kiếm buổi sáng, ngồi bệt xuống đất, than ngắn thở dài, sắp như có thể bất cứ lúc nào cũng rơi vài giọt nước mắt đấng nam nhi.
"Ta chỉ biết ông trời mưa gió thất thường, không nghĩ tới ngay cả sinh hoạt hàng ngày cũng thay đổi."
"Một hận nghèo, hai hận thế sự vô thường, ba hận nhà cái không có mắt."
Bên kia cũng có một đệ tử đang cầm đao vẻ mặt buồn bực, không hề ngước mi mắt, mở miệng thay hắn đáp lời.
"Hận ——"
Cuối cùng, mấy người xung quanh cùng kéo giọng nói, ai oán khóc lóc.
Trên võ đài luyện tập buổi sáng, một thanh niên mặc áo bào hơi khác với bọn họ, cau mày đứng cách đám đệ tử này xa hơn một chút. Thanh niên này trông rất ưa nhìn, nhưng trên người luôn có một chút khó gần, như là nhìn ai cũng thấy khó ưa, chỉ muốn đấm người ta môt phát. Người này tên là Hạ Châu, con của phong chủ Đỉnh Huyền Lệ.
Hạ Châu là thủ tịch đệ tử của Đỉnh Huyền Lệ, vừa làm xong nhiệm vụ tông môn giao mới trở về, nên hắn cùng với các đệ tử nội môn khác giám sát các đệ tử Đỉnh Huyền Lệ luyện kiếm buổi sáng.
Đây có thể coi là truyền thống ở Cửu Huyền Môn.
Ở Cửu Huyền Môn, trước khi trở thành đệ tử nội môn hay thậm chí là đệ tử hạch tâm, ngoại trừ tâm pháp do trưởng lão đích thân truyền dạy, kiếm pháp, đao pháp hay những thứ khác đều do sư huynh sư tỷ truyền dạy. Mà mỗi buổi sáng, các đệ tử chính thức sẽ tập trung tại võ đài của mỗi đỉnh mỗi nhánh để cùng nhau luyện công buổi sáng.
Mà lúc này, sư huynh sư tỷ nội môn, lưng đeo kiếm, tay cầm đao, tuần tra đám người, nhìn thấy kiếm pháp nào không đúng, liền đi tới chỉ dạy.
Nhưng mà, dưới tình huống bình thường, phần lớn thời gian đệ tử hạch tâm và đệ tử thủ tịch đều sẽ bế quan, hoặc là ra ngoài làm nhiệm vụ môn phái giao, lúc rảnh rỗi mới tới võ đài.
Các đệ tử Tiên môn mặc dù là người tu tiên, nhưng bọn họ vẫn thuộc lớp trẻ, sau khi luyện công buổi sáng, đùa giỡn với nhau một chút cũng là điều bình thường. Nhưng hôm nay, tất cả mọi người đều thở ngắn than ài, đây là lần đầu tiên Hạ Châu nhìn thấy thế. Hắn nghe mấy người đối thoại, nghi hoặc trong lòng càng ngày càng sâu.
"Ngươi."
Hạ Châu chỉ vào tên đệ tử vừa nói hận này hận kia.
Đệ tử bị hắn gọi giật mình, "vèo" đứng lên nói: "Hạ sư huynh! Luyện công buổi sáng đã kết thúc, đệ không có lười biếng!"
Tên dệ tử tựa như có phản xạ có điều kiện nói lớn, thoạt nhìn rất thành thạo.
Hạ Châu:...
Những người xung quanh đột nhiên cười phá lên. Đệ tử bị Hạ Châu gọi tên là Lý Thư, người này nổi tiếng lươn lẹo, nhất định là một trong những người ngày nào cũng dẫm dây sắt lẻn chạy xuống núi. Các sư huynh sư tỷ Đỉnh Huyền Lệ mỗi ngày răn đe thì hắn xài kế "mỗi ngày làm bộ".
"Lý Thư, ta còn chưa nói cái gì."
Hạ Châu gần như nghiến răng, chữ theo kẽ hở vang lên.
—— đây là Hạ Châu luôn phải ngoài môn phái, là vì tình nguyện làm nhiệm vụ quanh năm.
Hạ Châu, thủ tịch đệ tử Đỉnh Huyền Lệ.
Đội trưởng của đội chấp pháp tông môn, lấy luật của tông môn làm nguyên tắc hành xử của mình, nghiêm khắc không lần nào cẩu thả.
Tuy nhiên, các sư đệ sư muội của hắn... đều là một lũ không đàng hoàng có bệnh tâm thần. Mỗi khi Hạ Châu nhìn thấy đám sư huynh sư muội của mình, phản ứng đầu tiên của hắn là rút kiếm ra khiến những kẻ này phải nghiêm chỉnh chút. Nhiều năm trôi qua, Hạ Châu thế mà có khuôn mặt ai cũng thấy khó ưa, ai cũng muốn đấm.
"... Ờm... Sư huynh, huynh nói đi."
Lý Thư nhận ra mình lại dở thói xấu, lúng túng ho một tiếng rồi ngoan ngoãn đứng dậy.
"Hôm nay các ngươi sao lại thế này?"
Ánh mắt Hạ Châu quét qua những đệ tử có vẻ mặt đưa đám.
Những đệ tử khác lập tức kiềm chế vẻ mặt, để không nối gót Lý Thư, bị Hạ Châu gọi ra thẩm vấn. Lý Thư nhìn vẻ mặt của Hạ Châu, kể lại từ đầu đến cuối chuyện mà mọi người cá cược hàng ngày, và việc hôm nay đại sư huynh xuất quan.
Lý Thư nhìn biểu cảm của Hạ Châu, nhưng không chú ý đến những đệ tử khác đang điên cuồng nháy mắt với hắn.
Khi hắn nói xong, những người khác trông đã khốn cùng tuyệt vọng.
Đỉnh Huyền Lệ... Cấm cờ bạc, thằng ngu...
Quy định đã rõ như thế, nhưng dưới tình huống bình thường, các trưởng lão và sư huynh đều nhắm mắt làm ngơ, coi như không có. Nhưng mà! Trước mặt bọn họ là Hạ sư huynh, nổi tiếng chấp hành luật tông môn không chút nương tình! Đây chẳng phải là chuột vội lao đi tìm mèo để chết hay sao?
Chỉ không ngờ, Hạ Châu thế mà bỏ qua điểm này.
Hắn cười lạnh một tiếng: "Đại sư huynh? Tên kia rốt cục cũng xuất quan? Còn nhớ rõ hắn là đại sư huynh à?"
Giọng điệu khó chịu lẫn khinh thường.
Lý Thư nhận ra mình dường như đã nói điều gì đó không nên nói, quay sang nhìn đám sư huynh đệ khác. Những người khác vội nhìn đi chỗ khác, giả vờ thờ ơ không biết gì. Giang Thần, người đang đeo kiếm, nhìn hắn một cái, "Ta sẽ hát khúc chiêu hồn cho ngươi, đi mạnh khoẻ nhé không tiễn".
Một lũ hèn nhát.
Khi Hạ Châu nói, mọi người cuối cùng cũng nhớ ra một chuyện. Khi đó, Bách Lý Sơ đột nhiên được đưa về Cửu Huyền Môn rồi trở thành đại sư huynh, biến trận tranh đua của đám thủ tịch đại đệ tử Hạ Châu thành trò cười. Vì lý do này, tất cả các thủ tịch đệ tử đều không ưa Bách Lý sư huynh...
Chỉ là Bách Lý sư huynh quanh năm bế quan, làm cho bọn họ không có chỗ phát tiết tức giận, kết quả là mỗi khi có người nhắc tới Bách Lý sư huynh, đám thủ tịch đó trong nháy mắt sẽ dở chứng.
Đây là chuyện rất chi là bình thường.
Mọi người lấy mắt xem mũi, mũi xem miệng, miệng xem tâm, thế là yên ắng.
"Sư huynh..." Lý Thư cố nặn ra một nụ cười.
Hạ Châu khịt mũi.
"Hạ sư đệ, nghe nói đến Bách Lý sư huynh mà phản ứng mạnh thế vậy? Đáng tiếc, cho dù Bách Lý sư huynh không xuất quan, vị trí đại sư huynh cũng không tới lượt đệ."
Ngay khi Lý Thư nghĩ rằng mình chết chắc, một giọng nói tươi cười vang lên. Nghe giọng nói này, sắc mặt Hạ Châu càng thêm khó coi. Với vẻ mặt u ám, hắn nhìn về hướng phát ra tiếng nói.
Một thanh niên mặc thanh sam nhạt màu đang phe phẩy chiếc quạt xếp có vẽ hình Âm Dương, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua có vẻ lãng tử.
"Thẩm Trường Ca, đúng là khách hiếm thấy." Hạ Châu giật giật khóe miệng, cười nói: "Ngươi không ở Nhánh Càn của ngươi, mà tới Đỉnh Huyền Lệ của ta làm gì?"
"Do khí uế thôi. Rảnh quá không có việc gì muốn đi sảnh nhiệm vụ nhận nhiệm vụ, ai biết không chọn ngày lành, lại đụng phải đệ đó chứ." Thẩm Trường Ca nở nụ cười, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt của hắn ta, không có một chút khách khí nào: "Lần này về làm thế nào cũng phải khử sạch khí uế."
Đang nói thì có tiếng đao kêu lanh canh.
Một tia sáng lạnh lóe lên, trường đao của Hạ Châu đã ra khỏi vỏ.
Vẻ mặt Thẩm Trường Ca không thay đổi, chiếc quạt xếp trong tay gập lại, khi hắn ta giơ tay lên, chiếc quạt xếp đã va chạm với ánh đao đang lao tới. Chỉ có một âm thanh chói tai, chiếc quạt xếp có vẻ mỏng manh chặn đứng trường đao của Hạ Châu. Thẩm Trường Ca có danh là "Quạt Âm Dương" —— thứ độc nhất là Quạt Âm Dương, dùng vẻ lãng tử giấu tướng sát sinh.