Tôi đã bị cô ấy cắn, nhưng không giống như ông giá bị đứa bé ma cắn, không có vết thương lớn nào trên cổ tôi, chỉ có một chút máu.
Mặc dù da trên cổ chỉ bị xước một chút, nhưng nó rất đau. Ngoài ra, một số cơn ớn lạnh xâm nhập vào cơ thể tôi, như những cón gió mùa đông lạnh lẽo thổi qua. Thật khó chịu.
Cơ thể tôi lạnh buốt, đầu óc choáng váng, cơ thể tôi run rẩy, ông già bế tôi lên.
Khuôn mặt ông nghiêm lại, nhìn vào cổ tôi, cau mày.
”Tôi sẽ chết à?” Tôi hỏi nhanh.
Khi tôi còn bé, tôi nghe những ông già trong làng nói rằng khi mọi người chuẩn bị chết, họ cảm thấy lạnh và ý thức mất dần. Tôi cảm thấy như mình đang rất giống với triệu chứng này.
Ông lão suy ngẫm một lúc, liếc nhìn dòng máu đen trên mặt đất và nói với khuôn mặt ủ rũ: “Bây giờ thì chưa, nhưng sẽ nhanh thôi
”Tôi …” Đầu tôi choáng váng và tôi cảm thấy như thân thể này không phải của tôi nữa.
Mí mắt của tôi dần dần không thể mở ra được, đầu tôi gục dần xuống như 1 con gà đã bị cắt tiết. Tôi tự nhủ với bản thân rằng tôi không thể ngủ được. Tôi có linh cảm rằng một khi tôi ngủ, có thể không bao giờ tỉnh dậy được nữa.
Lúc này, tôi yếu ớt nhìn thấy ông lão rút ra một nắm gạo nếp đỏ sẫm từ trong tú, rồi ấn nó vào vết thương trên cổ.
”Zítzzzzz …” Có tiếng xèo xèo trong vết thương quanh cổ tôi, mùi khét bốc ra.
”AAAAAAh ~” Tôi hét lên, cơn buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-am/42699/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.