Về đến nhà, lúc Bùi Mộc Vân làm bữa tối cho Quả Đống, Lôi Thanh liền đến. Ở trong phòng khách, hai người to nhỏ không biết nói gì, chờ Bùi Mộc Vân làm xong cơm tối, đi ra phòng khách, không thấy hai người họ đâu. Đi đâu rồi sao?
Bùi Mộc Vân nghi hoặc nghĩ. Cô mang đồ ăn bưng để trên bàn, nhưng đợi cả buổi cũng không thấy bóng dang ai. Cô nghĩ, hay là gọi điện thoại cho Lôi Thanh.
“Này, anh đang ở đâu?” Bùi Mộc Vân hỏi.
Lôi Thanh nói: “Ở dưới lầu”.
“Hai người ở dưới lầu làm gì? Mau trở về, ăn cơm." Bùi Mộc Vân giọng điệu không vui nói.
“Nếu không thì em xuống đây đi”.
Bùi Mộc Vân cúp điện thoại, cởi tạp dề trên người ra, nhanh tay lấy tiền và chìa khóa, vô thang máy xuống lầu. Đến dưới lầu, Bùi Mộc Vân liếc mắt một cái nhìn thấy Lôi Thanh và Quả Đống hai người đang ngồi xổm trong bụi cỏ phía trước, cúi đầu không biết là đang tìm gì.
“Này, hai người làm gì vậy?” Bùi Mộc Vân đi qua đó, tò mò hỏi.
Lôi Thanh đứng lên, phủi đất trên tay, cười nói: “Con của em nói muốn bắt ốc sên, nhưng mà một vẫn không tìm được, bọn anh tìm khắp nơi cả nửa ngày cũng không có một con”.
Lúc này Bùi Mộc Vân mới nhớ lúc tan học Quả Đống có nói với cô chuyện muốn bắt ốc sên. Không ngờ tới thằng bé nhanh như vậy muốn Lôi Thanh bắt. Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, trời có phần tối, một vòng màu trắng bạc gần mặt trăng đọng ở chân trời.
“Khi nào trời mưa thì lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien/32424/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.