Đến tận khi hoàn thành công việc, Bùi Mộc Vân mới giật mình nhớ ra thời gian cũng đã muộn rồi. Cô nhanh chóng cầm lấy túi xách chạy ra cửa, bắt taxi đi thẳng đến nhà trẻ. Khi tới nơi Bùi Mộc Vân liền thấy nhà trẻ đã vắng tanh, những đứa nhỏ khác đều đã được bố mẹ đón đi cả rồi. Tiểu Quả Đống đâu? Trong lòng Bùi Mộc Vân hoảng loạn, sẽ không xảy ra chuyện trong ngày đầu tiên nhập học chứ? “Tiểu Quả Đống, Tiểu Quả Đống….” Bùi Mộc Vân chạy dọc theo hành lang, nhưng mà trên hành lang trống rỗng, ngay cả một người cũng không có. Làm sao bây giờ? Bùi Mộc Vân sợ muốn chết, lỡ như Tiểu Quả Đóng xảy ra chuyện xấu thì làm sao bây giờ? “Mẹ của Tiểu Quả Đống, cô có phải là mẹ của Tiểu Quả Đống không?” Giọng của Hiệu Trưởng từ trên tầng truyền xuống, Bùi Mộc Vân như gặp được cứu tinh, vội vàng chạy lại : “Hiệu Trưởng, bà có thấy Tiểu Quả Đống nhà tôi không?” Hiệu Trưởng rất bình tĩnh nói: “Ba của Tiểu Quả Đống không phải đã đón đi rồi sao?” “Ba của nó?” “Chính là người đàn ông buổi sáng đi cùng với cô đấy, chẳng lẽ không phải ba của Tiểu Quả Đống?” Thần kinh Bùi Mộc Vân như bị kéo căng, lại là Lôi Thanh, anh ta lại làm trò quỷ quái gì vậy? “Hiệu trưởng, cảm ơn bà” Ra khỏi nhà trẻ, Bùi Mộc Vân mới nhớ là mình không có số điện thoại của Lôi Thanh, không biết người đàn ông này đưa Tiểu Quả Đống đi đâu, có về nhà hay không? Bùi Mộc Vân bảo taxi đi thẳng tới nhà của cô và Nguyễn Bích Dao. Nhưng mở cửa ra, bên trong không có ai, không về nhà, vậy đi đâu cơ chứ? Bùi Mộc Vân lục tìm trong điện thoại, cô nhớ Lôi Thanh đã có lần gọi điện cho cô, nhưng rốt cuộc là số nào đây? Cô gọi vào từng dãy số xa lạ đã điện cho cô lúc trước. Người thứ nhất không phải, người thứ hai không phải….. Cho đến khi gọi tới số thứ mười: “Lôi Thanh?” “Mộc Vân. Em vậy mà còn lưu số điện thoại của anh?” Lôi Thanh nhếch miệng cười. Có trời mới lưu số điện thoại của anh, Bùi Mộc Vân rất muốn nói lại như vậy. “Tiểu Quả Đống đâu? Anh làm gì Tiểu Quả Đống rồi?” “Ai…” Lôi Thanh thở dài: “Mộc Vân ơi là Mộc Vân, em có thể hiểu chuyện một chút được không, anh làm em có cảm giác phạm tội sao? Anh thích Tiểu Quả Đống như vậy còn có thể làm gì nó sao?” Bùi Mộc Vân quy kết: “Vậy tại sao anh mang Tiểu Quả Đống đi cũng không báo cho tôi một tiếng, anh không biết tôi lo lắng thế nào ư?” “Vậy mà em còn quên đón Tiểu Quả Đống.” Bùi Mộc Vân cứng ngắc, cô quả thật đã quên, không thể nào phản bác. Một lúc lâu sau, ở một ngôi nhà trong nội thành. Bùi Mộc Vân đẩy cửa đi vào, cô nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy Lôi Thanh cách đó không xa vẫy tay với cô, cô liền đi lại, hỏi: “Tiểu Quả Đống đâu?” Lôi Thanh chỉ chỉ về khu vui chơi: “Đang chơi cầu trượt, em xem xem, nó chơi rất vui.” Bùi Mộc Vân nhìn theo hướng đó, thấy Tiểu Quả Đống thật sự chơi rất vui, còn khua tay múa chân loạn xạ. Tiểu Quả Đống nhìn thấy cô, hét lớn lên một cách cao hứng: “Mẹ, mẹ, nơi này chơi thật vui.” Bùi Mộc Vân đi về phía khu vui chơi, đứng bên cạnh nhịn không được dặn dò: “Tiểu Quả Đống, con cẩn thận một chút, đừng chơi lâu quá.” “Vâng, con biết rồi mẹ.” Tiểu Quả Đống lại chạy lên cầu thang trượt, trượt xuống, sau đó chạy nhanh đến bên cạnh Bùi Mộc Vân, hào hứng ngẩng đầu lên nói: “Mẹ, con thích nơi này.” Bùi Mộc Vân thấy đầu cậu chảy đầy mồ hôi thì không khỏi yêu thương: “Sao lại chơi đùa mệt như vậy” Nói xong liền lấy trong túi một chiếc khăn tay lau cho cậu: “Đã ăn cơm tối chưa?” “Ăn, ăn humburger, là chú mời. Mẹ, lần sau chúng ta cũng mời lại chú ấy được không? Cô giáo nói phải biết lễ phép mới là đứa trẻ ngoan.” Bùi Mộc Vân cố ý lảng tránh chuyện về Lôi Thanh, cô bèn nói: “Ăn hamburger thì làm sao no được? Hay chúng ta đi ăn cơm nữa?” Tiểu Quá Đống đi dọc theo lan can của khu trò chơi, Bùi Mộc Vân chạy lên bắt lại đôi tay nhỏ bé của cậu. Tiểu Quả Đống ưỡn bụng nói: “Mẹ, con ăn rất no rồi, ăn hamburger có thể no. Bản Hổ nói mỗi ngày bạn ấy đều ăn hamburger.” Bùi Mộc Vân thầm nghĩ, chẳng trách lại mập như vậy, đều là từ hamburger mà ra. Hai người cùng ngồi vào chỗ phía trước, Bùi Mộc Vân nhìn trên bàn, thấy hình như lại nhiều món hơn lúc trước. “Em còn chưa ăn cơm chiều, anh gọi thêm vài món nữa.” Lôi Thanh lấy lòng nói. Thật ra Bùi Mộc Vân hơi đói bụng, tuy rằng những đồ ăn nhanh đều không tốt, nhưng ăn một lần cũng không sao cả, lấp đầy bụng mới là quan trọng nhất. Cô ngồi xuống bắt đầu tiêu diệt cái hamberger trước mặt. Lôi Thanh thấy cô không từ chối, trong lòng liền cảm thấy phấn khích. Bùi Mộc Vân cắn một miếng hamburger, cảm thấy vẫn nên nói rõ: “Lôi Thanh, anh không nên làm như vậy, anh lần sau đừng tự ý mang Tiểu Quả Đống đi, hơn nữa ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi, anh không biết tôi sẽ lo lắng sao?” Lôi Thanh thừa nhận lần này anh thiếu sáng suốt, nhưng kỳ thực anh có chút cố ý, muốn làm cho Bùi Mộc Vân lo lắng, để xem cô có gọi điện cho anh hay không, sau đó đi tìm anh: “Lần này là anh không tốt, lần sau sẽ không như thế nữa” Trong lòng Bùi Mộc Vân muốn phun ra, lại còn có lần sau? Lôi Thanh nhếch lông mày, nhìn thấy Tiểu Quả Đống ngồi bên cạnh Bùi Mộc Vân, đang đấu tranh giữa đống ô mai, lại nhớ tới lúc trước đi đón Tiểu Quả Đống. Đứa bé kia đáng thương đứng trước cổng một mình, nhìn những đứa trẻ khác được bố mẹ tới đón, nhưng mẹ của mình thì lại không thấy. Lúc Lôi Thanh xuất hiện, anh rõ ràng thấy đứa bé kia vô cùng cao hứng mà nhảy nhót. Trên đường về, đứa bé liên tục ríu ra ríu nói chuyện với anh. Lôi Thanh hỏi: “Tiểu Quả Đống, ba cháu trông như thế nào?” Tiểu Quả Đống lắc đầu: “Cháu không biết”. Lôi Thanh nhíu mày: “Sao lại không biết?” Tiểu Quả Đống có chút buồn bã nói: “Cháu chưa từng thấy ba. Mẹ nói ba đã mất. Chú, đã mất có phải sẽ không bao giờ thấy được người kia? Cháu rất muốn có ba.” đứa bé cúi thấp đầu. Lôi Thanh cảm thấy việc này càng ngày càng kì quái: “Ba cháu mất trước khi cháu được sinh ra ?” Tiểu Quả Đống nghiêng đầu suy nghĩ “Cháu không biết” Bây giờ, nhìn cô gái đang ngồi ăn trước mặt mình, trong lòng Lôi Thanh có suy đoán, nếu đó là sự thật: “Tiểu Quả Đống có phải là con của anh hay không?” Bùi Mộc Vân đang cầm hamburger bỗng nghe thấy Lôi Thanh hỏi, không khỏi cứng đờ, cô quả quyết nói: “Không phải.” “Thật sự không phải?” Bùi Mộc Vân ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Không phải.” “Vậy đi, chúng ta sẽ làm xét nghiệm.” “Xét nghiệm cái gì?” Lôi Thanh hướng cô cười cười, sau đó vẫy tay với cô phục vụ đứng cách đó không xa. Phục vụ nhìn thấy, vội vàng đi tới, lễ phép nhiệt tình nói: “Tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì sao?” Lôi Thanh đứng lên, ôm lấy Tiểu Quả Đống, dí sát mặt vào, hỏi người phục vụ: “Cô thấy hai chúng tôi có giống nhau không?” Người phục vụ cười cười, nghĩ Lôi Thanh nói giỡn với cô, vội vàng nói: “Hai người là ba con sao có thể không giống nhau được? Rất giống nhau.” Hai hàng lông mày của Lôi Thanh dãn ra, những lời này nghe rất xuôi tai. Anh hướng về phía Bùi Mộc Vân: “Em xem đi, cho dù là người xa lạ cũng nói rất giống, cho nên, Bùi Mộc Vân, em thừa nhận đi, Tiểu Quả Đống chính là con anh” Mắt Tiểu Quả Đống vụt sáng, những lời Lôi Thanh nói cậu đều nghe hiểu, vì thế cậu quay đầu sang hỏi Bùi Mộc Vân: “Mẹ, chú thật sự là ba của con sao? Không phải mẹ nói bố đã chết sao? Nếu chú là ba của con, thì tức là con có ba, con rất hạnh phúc.” Bùi Mộc Vân không trả lời câu hỏi của Tiểu Quả Đống, không một câu nào cả, bởi vì cô không biết nên trả lời thế nào. Hai người kia thật sự rất giống nhau, đứng ở cạnh nhau, ai cũng có thể biết là ba con. Vì cũng đã muộn, cậu bé kia vừa vào xe liền nhào vào lòng Bùi Mộc Vân ngủ. Đèn đường ngoài cửa xe lúc sáng lúc tối, trong xe một mảnh yên lặng, không ai nói chuyện. Khi tới nơi, cậu bé vẫn chưa tỉnh lại. Lôi Thanh dừng xe, giúp Bùi Mộc Vân mở cửa xe “Để anh bế Tiểu Quả Đống giúp em!” Lôi Thanh định ôm lấy Tiểu Quả Đống “Không cần” Bùi Mộc Vân ôm cậu bé sát vào ngực mình. “Mộc Vân, tại sao em lại bướng bỉnh như vậy? Muốn chứng minh Tiểu Quả Đống có phải con anh hay không rất đơn giản, chỉ cần một sợi tóc, nhưng anh không muốn làm như vậy với em, em có biết vì sao không?” Lôi Thanh một lần nữa lại đưa tay qua. Tim Bùi Mộc Vân đập loạn nhịp, hung hăng cắn cắn môi dưới, sau đó mới không cam lòng giao Tiểu Quả Đống ra. Ánh trăng chiếu sáng trong màn đêm, ba người đi trên đường, ánh trắng khiến cái bóng của bọn họ kéo dài.Lôi Thanh mở miệng nói: “Mộc Vân, em không cảm thấy thật ra ba người chúng ta đi cùng với nhau rất tốt sao? Rất giống người một nhà sao?” Bùi Mộc Vân bước chậm lại, sau đó dừng hẳn. Thở dài một tiếng: “Lôi Thanh, tôi biết anh muốn bù đắp cho tôi, tôi cũng biết anh đối với tôi rất tốt, nhưng mà tình cảm phải xuất phát từ cả hai phía. Xin lỗi, tôi vẫn không hề có tình cảm với anh như trước đây. Nếu không có tình cảm thì làm sao có thể ở cùng một chỗ, không tình cảm thì ba người làm sao có thể là một gia đình?” Từ trước tới nay, Bùi Mộc Vân nói với anh dài nhất cũng chỉ là một câu không có cảm xúc. Tuy rằng đây là cự tuyệt, nhưng Lôi Thanh không khỏi vui mừng ở trong lòng. Tới hành lang, Lôi Thanh trao Tiểu Quả Đống cho Bùi Mộc Vân, sau đó cười cười: “Không sao, tình cảm có thể bồi dưỡng từ từ. Cưới trước yêu sau gì gì đó đều có thể, có em là quan trọng nhất. Anh đi trước, em chăm sóc Tiểu Quả Đống cho tốt.” Nhìn Lôi Thanh đi xa, Bùi Mộc Vân cảm thấy bất lực. Người đàn ông này thế nào cũng không chịu buông tay, mặc kệ câu trả lời thế nào cũng vậy. Ngày hôm sau lại là một ngày bận rộn. Đầu tiên Bùi Mộc Vân gọi Tiểu Quả Đống rời giường, sau đó đi chuẩn bị bữa sáng. Công ty cô bắt đầu vào lúc tám rưỡi, mà nhà trẻ của Tiểu Quả Đống là lúc tám giờ. Cũng may nhà trẻ và công ty gần nhau, còn cùng hướng nên cô thường đi bộ đi làm. Theo thói quen, xuống dưới lầu, lơ đãng nhìn về phía bãi giữ xe nhìn một cái, không thấy chiếc xe quen thuộc, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hôm nay đưa Tiểu Quả Đống đi nhà trẻ bằng xe buýt. Đứa bé nhìn mọi vật ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt tò mò, hỏi rất nhiều chuyện. “Tiểu Quả Đống, nhà trẻ có vui không?” Bùi Mộc Vân nhớ ra mình quên hỏi vấn đề cần thiết này “Vâng, có rất nhiều bạn, con rất thích”. “Tiểu Quả Đống đã lớn rồi.” Cô không nghĩ đứa trẻ này lại có năng lực thích ứng hoàn cảnh mạnh mẽ như vậy, mới qua một ngày mà đã quen thuộc nơi đó. “Mẹ, buổi chiều đừng quên đón con nha!” “Được, mẹ nhớ rồi.” Sau khi đưa Tiểu Quả Đống đến nhà trẻ, Bùi Mộc Vân đến Vân Thượng làm việc. Giữa buổi, cô nhận được một cuộc điện thoại của công ty bất động sản, hỏi cô có muốn thuê nhà hay không? Xem qua địa điểm và giá cả, Bùi Mộc Vân thấy cũng hợp lý, nên quyết định đi xem vào giờ nghỉ trưa. Nghe xong điện thoại, cô nhìn vào bức ảnh chụp trên bàn, lại nhớ tới những bức thư của Lôi Thanh mà cô đọc ngày hôm qua, trong lòng bất giác loạn lên. Lúc này điện thoại đặt trên bàn lại vang lên, cô tưởng công ty bất động sản gọi lại. Vì thế khách sáo chào hỏi. “Vân Vân…” Bên kia nhẹ nhàng gọi một tiếng “Mẹ.” Câu này bà đã nghe rất nhiều lần. Mẹ Bùi giọng có chút nghẹn ngào: “Vân Vân, khi nào thì con về? Ba con và mẹ đều rất nhớ con…” “Con xin lỗi, mẹ..” Bùi Mộc Vân sợ mình khóc thành tiếng, vội vàng đứng lên, đi vào thang máy. “Khi nào có thời gian thì trở về một lần, ba mẹ sao lại có thể so đo với con. Đứa nhỏ này cũng thật ngang bướng mà, ở bên ngoài có chịu thiệt hay không? Có phải chịu khổ không?” “Mẹ, không có.” Hốc mắt Bùi Mộc Vân ẩm ướt: “Con… cuối tuần sẽ về gặp ba mẹ.” “Được, ba mẹ chờ con.” Giờ nghỉ trưa, Bùi Mộc Vân muốn đi xem nhà, Đinh Tiểu Viên cũng đi cùng. Căn nhà do công ty bất động sản giới thiệu là căn nhà đã được tu sửa ngăn nắp, Bùi Mộc Vân chỉ cần mang theo hành lý và Tiểu Quả Đống đến là có thể ở được. Căn nhà ở hướng nam, hai phòng ngủ và một phòng làm việc, bên ngoài còn có một cái ban công lớn. Đinh Tiểu Viên vội lôi kéo Bùi Mộc Vân nói: “Căn nhà này rất được, ngay cả em cũng rất thích.” “Vậy em có muốn thuê cùng chị không? Tiền thuê nhà có thể chia ra.” “Em cũng muốn lắm, nhưng người nhà chắc chắn không cho.” Đinh Tiểu Viên chu miệng. Nhà cô ở ngay trong thành phố, tất nhiên là phải ở với gia đình. Bùi Mộc Vân nhìn quanh một vòng, hỏi nhân viên môi giới của công ty bất động sản: “Căn nhà này cái gì cũng rất tốt, tại sao tiền thuê lại rẻ như vậy?” Nhân viên môi giới dừng một lát, bật cười, nói: “Là như vậy, chủ cũ của căn nhà này cần phải chuyển đi gấp cho nên phải vội vàng bán ra, nhưng giá cả thị trường bây giờ cao như vậy, người có ý định mua chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với người muốn thuê, cho nên chủ căn nhà này nói, nếu không tìm được người mua thì tìm người thuê cũng được.” “À, thì ra là như vậy.” Bùi Mộc Vân cũng thấy không có gì là không ổn, vì thế liền ký hợp đồng, ngày mai sẽ chuyển tới. ► Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay rất sớm phải không, ha ha ha =)))))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]