**Lời của tác giả: Chương này, các bạn có thể coi như đây là một ngoại truyện, sau khi xem xong, tôi muốn các bạn thoải mái mà nói, đây là cái quái quỷ gì? Haha... “Thưa cô, chính là chỗ này.” Người quản lý ở khách sạn kính cẩn đưa tay ra mở cửa phòng, cười một cách rất cung kính. Bùi Mộc Vân nhìn căn phòng tối om, nghi ngờ hỏi: “Quản lý Triển, anh xác định vị tiên sinh kia ở bên trong không?” Cô không nhìn rõ được bên trong, ánh sáng bên ngoài hành lang cũng chỉ có thể chiếu một vào bên trong cánh cửa. Khiến cho cô có chút không hiểu, chồng của cô đêm tân hôn lại có thể yêu mình trong khách sạn, cái này tốt nhất là buổi tối, không phải là ở trong ngôi nhà ấm áp sao? “Đúng vậy, thưa cô. Vị tiên sinh kia nói, ngài ấy muốn cho cô bất ngờ.” Triển quản lý cung kính hạ thấp người, sau đó đi tới mở cửa phòng, cầm thẻ mở cửa phòng quẹt vào, bên trong liền sáng sủa lên. Lúc Bùi Mộc Vân thích ứng với ánh sáng, nhìn bốn phía xung quanh một cái. Đây là mùi hương đặc biệt trong phòng tổng thống, giá cả đắt đủ để doạ chết người, Mục Thiểu Du hình như đã sai khi nghĩ làm như vậy sẽ khiến cô ngạc nhiên mừng rỡ, thế nhưng trong lòng cô cũng không có một chút gì gọi là vui vẻ còn kinh ngạc thì có không ít. Cô luôn cảm thấy chuyện đêm nay hình như có chút gì đó kỳ lạ, ví dụ như ban nãy cô ở nhà đợi chồng mới cưới, thế nhưng mãi vẫn không thấy hắn trở về, gọi điện thoại cũng không bắt máy. Ở nhà cô cũng không biết làm gì để thời gian trôi qua nhanh, người quản gia kia tới, sau đó đã đưa cô tới nơi này. Đợi đến lúc Bùi Mộc Vân quay người lại muốn hỏi rằng vị tiên sinh kia đâu thì cửa phòng kia đã đóng lại, trong phòng trống rỗng chỉ còn một mình cô. “Thiểu Du, anh ở đâu?” Bùi Mộc Vân đi dọc theo thảm nhung dày trong phòng. Phòng lớn như vậy có lắp đèn xanh vàng rực rỡ, bóng đèn màu vàng sáng chói lọi được treo trên đỉnh đầu dường như nở ra đóa hoa rực rỡ. Thế nhưng nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ không khí lạnh lẽo, không có một chút hơi người, Bùi Mộc Vân trong lòng nghi ngờ nhiều hơn. Lấy điện thoại ra gọi vào dãy số quen thuộc, tiếng nhạc chuông lại phát ra từ phòng tắm, chẳng lẽ hắn đang tắm? Nghĩ như vậy, Bùi Mộc Vân cũng nhấc đôi giày cao gót chín phân hướng về phía phòng tắm. Đẩy cửa phòng tắm ra, có tiếng nước róc rách truyền đến, mà điện thoại di động lại được đặt trên nền đá cẩm thạch màu đen bên cạnh bồn tắm, màn hình lóe sáng lên, chờ chủ nhân nhận cuộc gọi. Bùi Mục Vân quay đầu nhìn về hai bên trái phải cánh cửa bằng thủy tinh ở phòng tắm, tiếng nước từ bên trong truyền tới: “Thiểu Du, anh ở bên trong đúng không?” Vừa định vươn tay ra kéo cửa thì tất cả các bóng đèn bên trong phòng “bụp” một tiếng liền tắt, xung quanh liền trở thành bóng tối vô tận. Trong lòng Bùi Mộc Vân có chút hoảng hốt, đưa tay ra đè ngực mình, cô còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập “Thình thịch” như tiếng trống. Xung quanh là bóng tối vô tận như những con rắn độc quấn lấy cô, làm cho cô hoảng sợ. Bùi Mộc Vân rụt rè, nhắm mắt tiến lên, âm thanh phát ra có chút run rẩy: “Thiểu Du...Thiểu Du...Anh đang ở đâu?” Thế nhưng đáp lại tiếng cô từ trong phòng tắm vẫn là tiếng nước chảy róc rách, không có chút xíu hơi người. Cô cũng không kịp làm gì, lò mò đi hướng về phía cửa, cô muốn rời khỏi đây, tình cảnh này làm cho cô có cảm thấy tim đập nhanh và sợ hãi. Trong đầu đột nhiên lại hiện lên những câu chuyện tình đáng sợ, hình như cũng là trong đêm tối mù mịt như thế này, cô bây giờ cần nhất là ánh sáng, cho dù chỉ là một chút ánh sáng thôi cũng mong muốn. Đột nhiên cô nhớ tới túi xách của mình, cái điện thoại để bên trong có đèn flash. Cô nắm chặt bàn tay đang run rẩy của mình, vừa định lấy ra, trong bóng tối có một đôi tay vươn ra, dùng sức kéo cô. Vì vậy cô không đứng thẳng được, lảo đảo một cái rồi ngã vào một lồng ngực ấm áp. “A!” Bùi Mộc Vân kinh ngạc hô thành tiếng, trán cô toát mồ hôi lạnh, đang định giãy dụa, cái người kia kéo người cô lại rồi lấy tay bịt miệng cô. “Suỵt!” Chỉ cần tiếng này, tâm trạng của Bùi Mộc Vân dần dần bình tĩnh lại, quanh mũi dường như có mùi thuốc quanh quẩn, cái mùi kia là mùi cô rất quen thuộc, làm cho cô như cây cỏ được tưới mát sau cơn mưa. “Thiển Du, anh làm em sợ muốn chết.” Cô đánh vào người đàn ông trước mặt, đem gương mặt vùi vào trong lồng ngực ấm áp kia, nước mắt nhẹ nhàng rơi ròng ròng. Người đàn ông kia mặc kệ cô ôm, yên lặng lắng nghe tiếng khóc nức nở của cô, thật lâu sau mới đưa tay ra vỗ nhẹ lưng cô, làm cho cô vừa thoải mái vừa yên tâm, anh ở đây, vẫn luôn ở đây. Khóc được một lúc, Bùi Mộc Vân sau đó mới ngẩng đầu. Trong bóng tối, cô không thấy rõ mặt của Mục Thiểu Du, chỉ có bầu không khí quen thuộc, làm cho cô trong chớp mắt liền cảm thấy yên tâm. “Thiểu Du, chúng ta về nhà được không?” Tiếng nói của Bùi Mộc Vân tuy hơi khàn nhưng lọt vào tai người kia lại là âm thanh êm nhẹ, người đàn ông trước mắt không có phản ứng, chỉ hít thở đều đều, yên lặng nhìn cô. “Làm sao vậy, Thiểu Du?” Mặc dù không nhìn thấy gì hết, nhưng Bùi Mộc Vân có thể cảm thấy Mục Thiểu Du vẫn đang lẳng lặng chăm chú nhìn cô, thế nhưng loại cảm giác này rất kỳ lạ, hình như rất quen thuộc nhưng rồi lại lộ ra một tia xa cách và lạ lẫm. Người đàn ông ôm lấy cô không có động tĩnh gì hết, nhưng Bùi Mộc Vân có thể cảm thấy anh đang chậm rãi cúi đầu xuống, mạnh mẽ chiếm lấy môi cô. Nụ hôn kia sâu vô cùng, làm cho cô phảng phất cảm thấy ngọt ngào như đang là ở trong rừng vào mùa xuân có muôn hoa đang nở. Không phải là Mục Thiểu Du chưa từng hôn cô, thế nhưng cô chẳng biết tại sao cô luôn có cảm giác ngày hôm nay hình như đặc biệt hơn. Có thể do tối nay là đêm tân hôn của hai người, cô rất tập trung, anh cũng rất tập trung. Nụ hôn kia tiến nhanh đến xương quai xanh của cô, sau đó lại nhẹ nhàng di chuyển lên sau tai cô. Tay của người đàn ông rất tự nhiên luồn vào quần áo của cô, vuốt ve lưng cô. Hai người quấn quít hôn nhau đi đến bên giường lớn, Người đàn ông rất cẩn thận đem mình chôn sâu vào người cô, Bùi Mộc Vân lại phát ra âm thanh vui vẻ. Cô ngửi thấy trên người của anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, làm cho cô cảm thấy rất yên tâm. Vào giờ phút này, cô cùng anh rốt cuộc đã kết hợp với nhau thật rồi. Cô rất thỏa mãn cũng rất hạnh phúc. Một đêm triền miên, khi tỉnh lại đã là sáng sớm. Bùi Mộc Vân bị ánh sáng từ rèm cửa chiếu vào mặt, cô quay người lại nhìn người đàn ông mình yêu, thế nhưng...”Thiểu Du, anh phẫu thuật thẩm mỹ sao?” Nhìn gương mặt xa lạ trước mặt mình, trong lòng Bùi Mộc Vân dâng lên sự nghi ngờ và khó hiểu. Chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ là cô đã xuyên qua sao? Người đàn ông lại cười bỡn cợt, cô gái này không phải là rất thông minh sao, cô làm sao có thể suy nghĩ ra ý tưởng thú vị như vậy, phẫu thuật thẩm mỹ ư? Người đàn ông sờ râu mới mọc ra sau một đêm, cúi đầu, ép sát vào mặt cô, mặt mày cũng không che dấu được vẻ giễu cợt: “Hiện tại có cách để phẫu thuật thẩm mỹ nào như vậy, đêm qua là anh đã tới đây, anh và chồng của em tráo đổi cho nhau.” “Anh...anh là ai?” Bùi Mộc Vân liều mạng cố nhịn cơn buồn nôn xuống ngực, lạnh nhạt suy nghĩ hỏi người đàn ông xa lạ trước mặt. Chẳng lẽ ngày hôm qua mình cùng người đàn ông này triền miên một đêm, nhưng mà tại sao lại là người đàn ông xa lạ này, người kia rõ ràng là Mục Thiểu Du, rõ ràng là hắn. “Anh đương nhiên là chồng của em, Mục Thiểu Du.” Người đàn ông cười cười phủ nhận. “Chết tiệt!” Bùi Mộc Vân kéo chăn quấn chặt lấy cơ thể mình, chăn được cô quấn lên cổ như có như không mùi thuốc lá phiêu tán ra. Cô không biết chuyện gì xảy ra, hiện tại cô đang có rất nhiều câu hỏi, Mục Thiểu Du đi đâu, nhưng mà chỉ qua một đêm, thế nào lại biến thành người đàn ông này? “Anh với Mục Thiểu Du là sao?” Cô bất chấp tình hình trước mắt mình, cô muốn biết nhất là Mục Thiểu Du đi đâu xảy ra chuyện gì? Cái người đàn ông xa lạ này là ai? anh tại sao lại muốn làm như vậy? Người đàn ông đứng lên, nhàn nhã mặc xong quần áo, quay người lại, buồn cười nhìn người phụ nữ trước mắt tỉnh táo khác thường, “Không phải là anh cùng Mục Thiểu Du ra sao, mà là Mục Thiểu Du cùng em ra sao?” “Anh...có ý gì?” Lòng Bùi Mộc Vân không khỏi lạnh lẽo, trực giác của cô cho cô biết là câu trả lời của người đàn ông này không tốt chút nào. “Em vẫn chưa hiểu sao?” Người đàn ông bắt đầu thắt cà-vạt, “Mục Thiểu Du bán em cho anh.” “Bán?” Đầu óc Bùi Mộc Vân quay vòng vòng một lúc, Mục Thiểu Du đem cô đi bán, bán cho người đàn ông trước mắt. “Không có khả năng, Thiểu Du sẽ không làm như vậy. Anh ấy rất yêu tôi, ngày hôm qua là đêm tân hôn của chúng tôi...” “Vậy thì sao?” Người đàn ông tiếp tục quay người lại buồn cười nhìn người phụ nữ trước mắt: “Người đàn ông có thể vì tiền tài lợi ích chức vị mà hy sinh cả người phụ nữ của mình, đấy mà gọi là yêu sao, còn là đêm tân hôn nữa.” Người đàn ông nhướn mày lên, “Giống cô gái như em vậy, đối với anh chỉ là có khả năng để anh lợi dụng tiền bạc. Bây giờ lợi dụng xong, anh ta có được thứ anh ta muốn, còn em...” Người đàn ông chỉ về phía cô: “Một người bị anh ta vứt bỏ.” Cô, thế nào lại trở thành người bị vứt bỏ? Rõ ràng ngày hôm qua không phải rất cao hứng, ân ân ái ái tiến vào nhà thờ, hát một bài hát về hôn nhân cho cặp vợ chồng mới cưới sao? Tại sao mà cô bỗng chốc từ thiên đường lại rơi xuống địa ngục? “Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin vào câu chuyện hoang đường của anh sao?” “Em không tin?” Người đàn ông đưa mắt liếc nhìn cô một chút, “Chúng ta bây giờ không phải là minh chứng tốt nhất sao?” Bùi Mộc Vân đón lấy ánh mắt của người đàn ông, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi sẽ kiện anh.” Nước mắt từ trong viền mắt chảy ra, chỉ trong lòng cô tự hiểu rõ, người đàn ông này nói không sai, đây tất cả là một âm mưu, từ khi người quản lý bắt đầu đưa cô đến đây, cô đã bắt đầu tham gia vào âm mưu của họ. “Kiện anh? Kiện anh cái gì?” Người đàn ông nhìn cô đầy hứng thú, “Chúng ta không phải là em tình anh nguyện sao, đêm qua không phải em cũng sung sướng sao?” “Khốn khiếp...” Bùi Mộc Vân kéo chiếc gối bên cạnh, hung hăng hướng về phía người đàn ông mà ném. Đêm qua thật kinh khủng, cô không muốn nghĩ tới nữa. Nhưng có một số chuyện cô nhất định phải tự mình hỏi người đàn ông đã phụ bạc cô. Cầm điện thoại trong tay, bấm cái dãy số mà cô thuộc lòng, thế nhưng cũng lại tắt máy. Bùi Mộc Vân bấm lại một lần nữa, trong điện thoại vẫn truyền ra âm thanh cứng nhắc. “Đừng gọi nữa, Mụcc Thiểu Du canh canh sẽ không nhận điện thoại của em, nói chính xác hơn là anh ta đang ở trên một đảo nhỏ ở Thái Bình Dương, ôm mỹ nữ mà phơi nắng.” Tiếng nói của người đàn ông kia vang lên lần nữa: “Được rồi, nói cho em biết sự thật này.” Người đàn ông lấy từ trong người ra một tờ giấy đưa tới: “Chuyện này thật ra là... Vị hôn phu của em thiếu anh một khoản tiền, nếu như không trả, anh ta nhất định sẽ phải nhảy lầu, anh ta cầu xin anh, liềng mạng mà cầu xin anh. Anh thấy anh ta như vậy thật đáng thương. Vì vậy nói, nhìn vợ sắp cưới của anh ta không tệ, nếu như anh nguyện ý cho cô ấy theo tôi một đêm, như vậy thì khoản tiền kia sẽ xóa bỏ. Lúc đó anh chỉ thuận miệng nói một chút, không nghĩ tới anh ta lại đáp ứng anh dễ dàng.” Người đàn ông nhún nhún vai, chứng kiến người phụ nữ không có nhận tờ giấy trong tay anh, mà chỉ đờ người ra ngồi trên giường, cũng không biết là đang nghe hay là đang tập trung suy nghĩ. Anh buông tờ giấy trong tay ra, tờ giấy nhẹ nhàng rơi xuống ngực Bùi Mộc Vân. Cô cầm lấy tờ giấy kia, trên giấy chỉ có năm chữ: “Mộc Vân, anh xin lỗi.” Cô nhận ra được, đó là nét chữ của Mục Thiểu Du.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]