Lôi Thanh quay sang nhìn, liền thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn, trên khuôn mặt ấy lại hiện lên nụ cười sáng lạn.
"Quả Đống." Lôi Thanh gọi một tiếng, sau đó hỏi cậu bé, "Mẹ con đâu?"
"Mẹ con ở kia." Đường Quả Đống chỉ người đang nói chuyện tại quầy phục vụ.
Thật sự không nghĩ tới bọn họ nhanh như vậy đã lại gặt mặt, đây không phải là duyên phận thì là cái gì? Lôi Thanh vui vẻ ôm lấy Quả Đống, cậu nhóc thấy tóc của anh ướt, không khỏi tò mò mà hỏi: "Chú, chú đang gội đầu sao?"
"Hả?"
Cậu nhóc lại nghiêng đầu nói: "Tóc của chú rất ướt, tóc ướt không phải là gội đầu sao?"
"A, con thật là thông minh." Chỉ mong là cảnh vừa rồi không bị Bùi Mộc Vân nhìn thấy.
Bùi Mộc Vân và Nguyễn Bích Dao đang đứng ở quầy phục vụ kiếm chỗ ngồi, vừa quay người lại thì không thấy Quả Đống. Bùi Mộc Vân đang muốn tìm, liền thấy người cô không muốn nhìn thấy nhất đang ôm con trai của mình xuất hiện trước mặt cô.
Cô oán giận mà liếc Lôi Thanh một cái, đưa tay ra đón Quả Đống, "Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, không được nói chuyện với người lạ, tại sao con lại không nghe?"
Tiểu Quả Đống nhìn Lôi Thanh, chu mỏ nói: "Con không nói chuyện với người lạ, chú nói chúng ta là người quen cũ, người quen cũ có thể nói chuyện chung."
Vừa nghe những lời này, Bùi Mộc Vân biết nhất định là do Lôi Thanh nói, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà Quả Đống đã bị anh ảnh hưởng, chẳng lẽ đây thật sự là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien/32402/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.