Người phụ nữ đó nhìn thấu mọi thứ, nhìn thấy cô hết lần này đến lần khác tự mình diễn một màn hài kịch tình thâm trong bối cảnh khốn cùng này.
Thảo nào cô ấy không muốn phí sức để đối phó với mình bởi ai lại để tâm đến một trò cười chứ?
Nghĩ đến đây, cô yếu ớt giơ tay vẫy người đàn ông phía sau: “Anh đi đi, Thượng Điền.”
Cô đương nhiên sẽ không tiếp tục chấp nhận bị sỉ nhục cùng với việc nhân phẩm bị dẫm đạp dưới chân nữa.
Sự im lặng kéo dài một lúc lâu, cuối cùng người đàn ông vẫn bước đi, trước khi bước ra khỏi phòng, anh ta không ngoảnh lại, nhưng vẫn hứa hẹn: “Chờ chuyện trong nước xong xuôi, anh sẽ quay lại đón em.”
Tiếp theo đó là một tiếng đóng cửa nặng nề vang lên.
Tề Uyên lặng lẽ nhìn chằm chằm khoảng không nhỏ hẹp trước mặt, cho đến khi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, cô ta mới chậm rãi nhắm mắt lại, tâm tình nặng trĩu chỉ muốn đánh một giấc thật ngon.
Thượng Điền vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, đã đấm mạnh vào cánh cổng sắt to lớn phía sau để phát tiết cơn tức không biết xả vào đâu.
Kế hoạch của anh ta sắp thành công rồi, chỉ một chút nữa mà thôi.
Đã đến phút cuối rồi mà sự tình vẫn còn tiến triển đến bước này, cuối cùng anh ta vẫn bị gắn cho cái danh tiểu nhân vì lợi ích, vì muốn đạt được mục đích mà không tiếc hy sinh những người bên cạnh.
Đúng như lời Tống Nhiễm nói.
Giờ khắc này, sự cự tuyệt của Tề Uyên không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-sau-ly-hon/1072789/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.