Bước chân không hề do dự, mà Tiểu Xuân tay mắt nhanh lẹ kịp phản ứng lại, cô ta nhanh chân bước sang bên cạnh một bước, cả người liền chặn đường đi của anh.
Nước ở trong tay bởi vì cú va chạm nhỏ mà đổ ra ngoài một ít, nói đúng ra thì toàn đổ lên trên ngực của cô ta.
Người phụ nữ cúi đầu xuống, trong nháy mắt gương mặt đỏ lên, một tay khác vẫn cố chấp ngăn cản: “Hoắc tổng đã có ý dặn dò, nếu như anh cứ đi như thế thì chắc chắn là anh ấy sẽ trách tôi.”
Triệu Mịch Thanh đã hoàn toàn nổi giận, thầm nghĩ cái tên họ Hoắc này lại đang muốn chơi cái gì nữa đây.
“Tiểu Xuân!” anh trầm giọng, miễn cưỡng đè nén cảm giác chán ghét ở trong lòng, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ với nửa con mắt: “Anh ta là phó tôi là chính, cô sợ anh ta trách cô, cô không sợ tôi sẽ nổi giận à?”
Cũng chỉ là lời uy hiếp, nhưng mà dường như là người phụ nữ lại nghe thấy có điều gì đó khác lạ.
Một tay lau vết nước đọng trước ngực, mím môi, vẻ mặt thẹn thùng nở nụ cười: “Không sợ, Triệu tổng, anh có nổi giận thì cũng có sức quyến rũ.”
Bước chân lùi về phía sau mấy phần, người đàn ông đã hoàn toàn nổi giận: “Cô là do Lương Hạnh đã tuyển vào, tôi nể mặt cô ấy cho nên không động vào cô, nhưng cô không hiểu quy định của công ty, cô không biết đạo đức nơi làm việc, bây giờ cô lấy thân phận gì mà lại dám nói với tôi như vậy?”
So sánh Triệu Mịch Thanh cùng với chồng của mình, nhìn mình cũng giống đến bảy tám phần, nhưng mà trong lòng của Tiểu Xuân vẫn cảm thấy không cam lòng.
Kể từ khi bị dạy dỗ một lần trong phòng làm việc của Lương Hạnh, lại gặp Triệu Mịch Thanh ở ngoài cửa, cô ta đã thầm nghĩ ngoại trừ tìm đúng người đàn ông để cuộc sống của mình một bước lên mây, cô ta có chỗ nào mà không thể so sánh với Lương Hạnh cơ chứ.
Nhưng mà bình thường cô ta cũng sẽ không dám quá lộ liễu, lần này bị Triệu Mịch Thanh mắng thì lại cảm thấy ấm ức, cô gái trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi lại đỏ hết cả hốc mắt: “Nếu như không phải là Triệu tổng lên tiếng thì chị Hạnh căn bản sẽ không cho tôi đến Thượng Đỉnh, bây giờ chị ta lại kiếm cớ điều tôi đến một nơi vắng vẻ như thế, không phải là sợ tôi có sự uy hiếp với chị ta đó chứ?”
“Uy hiếp hả?” Triệu Mịch Thanh cười lạnh một tiếng, giống như là đang nghe một câu chuyện cười.
Tiểu Xuân nhìn chăm chú vào phần ngực bị ướt, trong lòng không cam lòng, có ý đồ muốn vạch trần: “Nếu như không phải thì tại sao ban đầu chị Hạnh không chịu tuyển tôi, anh lại muốn cầu tình thay cho tôi?”
Cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn lấp lánh nước mắt.
Ban đầu là giữ gìn cho tôn nghiêm của Lương Hạnh, lọt vào trong mắt của người phụ nữ này lại hiểu lầm là cầu tình, mi tâm của Triệu Mịch Thanh hơi nhíu lại, anh bắt đầu suy nghĩ có phải là cách làm của mình có chỗ nào đó không thỏa đáng.
“Có vẻ như cô không biết gì về sự nghiêm khắc của tôi.” Anh lạnh nhạt chỉnh lại tay áo sơ mi, sau đó sải bước đi ra ngoài, chỉ để lại một mệnh lệnh lạnh lùng: “Ngày mai cô không cần phải đến đây làm nữa.”
Người phụ nữ vẫn còn đang ngơ ngác, sau khi kịp phản ứng lại thì nhấc chân đuổi theo, kết quả mở cánh cổng thứ hai ra thì nhìn thấy ba người đang đứng ở cổng, lập tức ngây ngẩn cả người.
Gương mặt của Lương Hạnh không có cảm xúc, chỉ lạnh nhạt nhìn Triệu Mịch Thanh đứng trước mặt, ngược lại là Lương Giai Minh lại nắm chặt bàn tay kêu lên răng rắc, gân xanh trên gương mặt đều lộ ra, trầm giọng gào lên đầy đủ tên của Tiểu Xuân.
“Kêu ba của anh tìm việc cho em là vì để em thuận tiện dan díu với đàn ông hả?”
Người đàn ông cao lớn thô kệch duỗi một đầu ngón tay ra hung hăng chỉ vào đầu của Tiểu Xuân, sau khi mắng một câu thô tục thì lại oán hận nói: “Cái thứ vô liêm sỉ, coi ông đây như là người chết à?”
Người đàn ông coi thể diện còn quan trọng hơn với mạng sống chắc chắn là không thể nuốt trôi cục tức này, cuối cùng lại hùng hùng hổ hổ nắm chặt cổ áo của người phụ nữ rồi lôi ra bên ngoài: “Đi, cô muốn dây dưa với đàn ông thì ông đây thành toàn cho cô, bây giờ chúng ta đi ly hôn.”
Sau đó lại nói cái gì đó, Lương Hạnh cũng nghe không rõ nữa, chỉ quay người lại nhìn bóng lưng của hai người ở phía xa xa, lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo.
Qua một hồi, trên đỉnh đầu lại truyền đến một âm thanh lạnh lẽo: “Lương Hạnh, có phải là em đã quá tự tin với định lực của chồng mình rồi không?”
Lương Hạnh nghe xong thì xoay đầu lại, đối diện với ánh mắt âm trầm của Triệu Mịch Thanh, lúc này mí mắt của người đàn ông rũ xuống, cái cằm căng cứng, rõ ràng là đang tức giận.
“Sự thật đã chứng minh không phải là do em đã quá tin tưởng, có đúng không?” Cô nhún nhún vai, một tay khóac lấy cánh tay của người đàn ông, nở một nụ cười không sợ hãi: “Đi thôi, ở trong nhà vẫn còn chừa cơm cho chúng ta về ăn đó.”
Triệu Mịch Thanh không nói gì, nhưng mà vẫn thuận theo bước chân của Lương Hạnh đi ra ngoài, anh điều chỉnh lại cảm xúc của mình trên đoạn đường từ cửa nhà kho đến bãi đỗ xe, anh có thể hiểu dụng ý mà Lương Hạnh đã làm như vậy, nhưng mà gương mặt bình tĩnh vẫn giả vờ như là anh đang tức giận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]