Tống Nhiễm ngồi ở trên sô pha, trên mặt từ đầu đến cuối không có bất kỳ biểu tình gì, giống như một khán giả lạnh lùng, đem tất cả chuyện vừa mới xảy ra thu vào đáy mắt, sau đó không còn lòng dạ nào xem hai người kia tiếp tục tranh cãi ầm ĩ, liền đứng dậy đi vào phòng nghỉ. Im lặng đi vào không gian nhỏ hẹp tối tăm, nhẹ nhàng đóng cửa phòng. Sau đó dựa vào cạnh cửa, cứ lẳng lặng đứng như vậy một hồi lâu. Không ai có thể chuẩn xác phỏng đoán, rốt cuộc trong lòng cô ta đang suy nghĩ cái gì. —— Ngày hôm sau khi Lương Hạnh thức dậy, nhìn thấy Tống Nhiễm ngủ trên sô pha, bất giác có chút giật mình. Cô ta nghiêng người tựa vào nơi đó, cơ thể cuộn tròn, mày nhíu chặt. Từ trong phòng lấy một tấm chăn mỏng đắp cho cô ta, mới quay qua đi về phía phòng bếp để chuẩn bị bữa sáng, kết quả có lẽ là bởi vì âm thanh lách cách quá ồn ào, đột nhiên quay đầu lại, thấy người kia đã đứng ở phía sau mình, bất giác lại hoảng sợ. “Tối hôm qua ngủ không ngon sao?” Cô nhìn chằm chằm quầng thâm đen dưới hai mắt Tống Nhiễm, nhịn không được quan tâm. “Rất ngon.” Tống Nhiễm cầm cái ly tối hôm qua uống, ở bên cạnh rót một ly nước uống xuống, mới giải thích: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là thói quen ngủ trên sô pha mà thôi.” Cô ta nói lạnh nhạt, giống như không cho rằng đây là một chuyện đáng để nói. Thói quen ngủ trên sô pha bắt đầu từ khi nào bản thân cô ta cũng không nhớ rõ, tóm lại phần lớn thời gian ở một mình cô ta không ở trên giường. Chờ khi Lương Hạnh làm đồ ăn sáng xong, dì cũng đã chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ, sau khi mặc quần áo cho bọn chúng xong thì ôm từng đứa vào phòng khách. Tống Nhiễm rửa mặt xong đi ra, ánh mắt nhìn chằm chằm hai con “Bò sát” trên mặt đất, giật mình sửng sốt một hồi lâu. Từ khi An Khê biết nói, bày tỏ ham muốn của bản thân rất mãnh liệt, bất kể làm chuyện gì, trong miệng đều lẩm bẩm ê a. Mà An Ngôn là phái hành động nỏng nảy, nghĩ muốn cái gì thì làm cái đó, đều lười bày tỏ, nhưng đối với em gái nhà mình luôn lẩm bẩm, lại không bao giờ thể hiện nửa phần bất mãn. Tống Nhiễm rủ mắt đánh giá một lát nhanh chóng tổng kết ra tính cách của hai đứa nhỏ kia. Lúc này đột nhiên một mảnh ghép nhanh như chớp lăn đến chân cô ta, cô ta đang định khom người xuống nhặt lên, chỉ thấy An Khê đang sử dụng cả tay lẫn chân, hai ba cái bò qua, lúc đưa tay qua lấy thì ngẩng đầu nhìn Tống Nhiễm một cái. Đôi mắt to trong veo như nước vụt sáng hai cái, liền cười khanh khách. Cảnh tượng này khiến trái tim Tống Nhiễm run lên, một loại cảm thụ trước nay chưa từng có xuất hiện ở trong lòng. Đến khi phản ứng lại, cô ta đã giơ hai tay về phía An Khê, giống như là động tác theo bản năng, lẫn tránh lý trí của bộ não, chờ đến khi cô ta ý thức được muốn thu hồi đã không còn kịp. Chỉ thấy cô nhóc kia liền nhào vào ngực cô ta, lẩm bẩm muốn “Ôm một cái”. Tống Nhiễm đem An Khê ôm lên thật cẩn thận, động tác lại lộ ra vài phần vụng về trước nay chưa từng có, cô ta rủ mắt xuống nhìn, nhịn không được nở nụ cười. Nụ cười tươi sáng chân thành dừng trên mặt cô ta chỉ một giây, sau đó ngẩng đầu vừa lúc chống lại ánh mắt của Triệu Mịch Thanh từ trong phòng đi ra, vẻ mặt cũng đi theo lạnh lại. “Chuyến bay của tôi lúc mười giờ, trước khi đi, có một số việc tốt nhất nên nói riêng một chút.” Khi nói lời này, trong tay vẫn còn ôm chặt con của Triệu Mịch Thanh. Sau đó Lương Hạnh vừa lúc đi ra, cô ta liền đưa đứa nhỏ vào tay cô. Ăn sáng xong, Tống Nhiễm trở về phòng, thay quần áo sạch sẽ đi ra. Lúc này, Triệu Mịch Thanh đã đợi sẵn ở cửa, tay cầm chìa khóa: “Tôi đưa cô đi.” “Không cần, tôi sẽ gọi xe.” Cô ta tiện tay lấy điện thoại ra khỏi túi xách, vuốt mở màn hình. Đúng lúc, Lương Hạnh lấy quần áo ở lan can trở lại, nói chen vào: “Tuyết vừa ngừng rơi, lúc này cô gọi xe cũng không dễ. Hay là để Mịch Thanh đưa cô đi.” Nói xong, cô rẽ vào phòng ngủ lấy một chiếc khăn quàng cổ ra: “Bạn tặng, vẫn chưa dùng qua. Tặng lại cô. Bệnh dạ dày nên điều trị cẩn thận. Giữ ấm cũng rất quan trọng.” Một chiếc khăn cashmere màu xanh da trời, cầm trên tay thì mềm mại nhưng hơi nặng. Tống Nhiễm theo bản năng muốn từ chối. Cô ta chưa bao giờ đeo những thứ quá rườm rà này. Nhưng chưa kịp nói ra khỏi miệng thì Lương Hạnh đã mở chiếc khăn ra và quấn kín quanh cổ cô ta. Có vẻ hài lòng với kiệt tác của mình, cô nhún vai khen: “Rất hợp với cô.” Tống Nhiễm có chút ngơ ngác, cũng không biết nên nói gì thêm, chỉ nói một tiếng cảm ơn. Triệu Mịch Thanh đã đợi ở cửa từ trước, cũng không thúc giục, có vẻ rất kiên nhẫn. Sau khi Tống Nhiễm theo ra, anh mới chào hỏi Lương Hạnh rồi rời đi. Chiếc xe vừa ra khỏi ga ra thì chạy êm ái trên đường chính ở khu chung cư. Vì tuyết đọng cả đêm chưa được dọn dẹp, nên Triệu Mịch Thanh lái xe vô cùng chậm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]