Chương trước
Chương sau

Nước theo góc bàn chảy xuống tí tách nhỏ trên sàn nhà.
Nhìn chằm chằm sự lộn xộn trên bàn, người đàn ông đầy chiếc ghế tựa dưới thân ra trong lúc cuống quít đứng dậy, và người phụ nữ đứng bên cạnh đang không biết làm sao liếc mắt nhìn nhau, sau đó không nhịn cười được, cầm tay cô lên tới kiểm tra: “Có bị bỏng hay không?”
Xác nhận không bị thương, anh mới rời đi lấy cây lau nhà, gò má Lương Hạnh hồng hồng, vùi đầu sát mặt bàn. Lúc này hai mắt vô tình liếc về chiếc ghế tựa mà Triệu Mịch Thanh vừa ngồi xuống, phía sau lưng ghế dựa dựng một túi giấy trong suốt, cô sợ làm ướt nên đưa tay ra lau theo bản năng.
Hai mắt sáng rỡ chớp chớp, cô đang bận rộn làm việc chợt dừng lại.

Lúc Triệu Mịch Thanh lấy cây lau nhà đi tới, Lương Hạnh đã láy tài liệu trong túi giấy ra, ngồi bên cạnh bàn lật ra xem.
Vẻ mặt cô đông cứng, không nhìn ra tâm trạng gì.
“Đây là ý gì?” Qua rất lâu, người phụ nữ giơ tay lên, quơ quơ đồ vật trong tay, ra hiệu với người đàn ông đứng bên cạnh.
Triệu Mịch Thanh sa sầm hai mắt, nghiêm túc hẳn.
Anh vốn cũng không có ý định che giấu, chỉ có điều anh muốn làm xong xuôi kế hoạch lúc đầu rồi mới cho Lương Hạnh một niềm vui bắt ngờ nhưng không ngờ bị một bát canh gà làm hỏng chuyện.
“Chuyện gần đây em gặp trong công ty, anh đều biết rõ. Anh biết em không muốn nhắc đến, là không muốn anh gặp rắc rối. Nhưng anh là chồng của em, lúc đầu là anh khăng khăng muốn thực hiện nhanh chóng việc tái hôn với em, tất cả mọi thứ em đang chịu đựng lúc này là không cần thiết.”
Có một vài hình ảnh vụt qua, Lương Hạnh nhớ tới quãng thời gian trước, Triệu Mịch Thanh từng nói Tống Nhiễm đến Kinh Đô tìm cô bàn chuyện làm ăn.
“Nhưng…” Cô bắt giác do dự: “Dù sao Tống Nhiễm và Thượng Điền là vợ chồng, thế lực nhà họ Tống ở Kinh đô lại lớn như vậy, anh không lo lắng sao?”
“Lo lắng?” Triệu Mịch Thanh véo lông mày: “Trong này có một số chuyện em có thể vẫn chưa hiểu rõ, sau này từ từ em sẽ hiểu.”
Nói xong, anh quay đầu nhìn chằm chằm vào bắt canh gà đang từ từ nguội lạnh trước mặt, trong dạ dày bỗng xuất hiện cảm giác thèm ăn bèn khuấy cái thìa canh đồng thời phân tích không nhẹ không nặng: “Nếu Nhà họ Tống thật sự muốn động đến anh, không cần phải hao phí lớn như vậy. Huống hồ Tống Nhiễm là người làm ăn, từ nhỏ đã tiếp nhận lối buôn bán của Nhà họ Tống, cô ta và Thượng Điền không giống nhau.”
” Không giống nhau chỗ nào?” Lương Hạnh chép miệng một cái, đánh giá trung thực: “Tâm cơ của cô ta không cạn hơn so với Thượng Điền.”
“Nhưng em cho là điều quan trọng nhát trong kinh doanh là gì? Nhà họ Tống có thể đạt được địa vị như bây giờ ở Kinh Đô, không phải chỉ dựa vào một vài thủ đoạn đặc biệt.” Anh vân vê môi, múc một thìa canh gà đưa vào trong miệng: “Lần này, anh tin em.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.