rên đường trở về khách sạn, hai người không nói chuyện với nhau.
Trong không gian im lặng bị đè nén ngột ngạt, Lương Hạnh kéo cửa kính xe xuống, đột nhiên cơn gió lạnh thổi vào làm cho ý thức của cô tỉnh táo lại một chút.
“Lưu Nam, cho đám người lúc trước để lại bên cạnh Thượng Điền đi thăm dò Tuần Tráng một chút đi…” Suy nghĩ, lại đưa tay: “Thôi quên đi.”
Lưu Nam tái chiếc xe tạm thời được thuê, xuyên qua kính chiếu hậu lại quan sát sắc mặt của hai người một lần nữa, nghe thấy Triệu Mịch Thanh đột nhiên lên tiếng nói chuyện, còn chưa đáp lời đã đổi giọng, trong lòng lại ô tảng hơn.
Hơn nữa, nhìn Lương Hạnh hình như là đối với những gì ở trong xe đều trở nên mắt điếc tai ngờ, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nhịn được cụ thể là có biểu cảm gì
Trở về khách sạn, Lương Hạnh xếp hai bộ quần áo rồi điền đầy Triệu Mịch Thanh vào trong phòng tắm, biểu cảm cũng không thân mật, lực đạo trên tay cũng tất hồng: Anh đi tắm đi, em chồng muốn phải ngửi thấy mùi này.”
Đôi mắt trầm xuống của Triệu Mịch Thanh không có kháng cự, quay người lại đi vào trong phòng tắm tắm rửa, trước khi bước ra còn đưa tay lên ngửi ngửi, xác nhận tất cả mùi hương đều đã bay đi rồi thì lúc đó mới đẩy cửa phòng tắm ra.
Một tay nắm lấy khăn lau tóc, lúc cửa vừa mới mở ra liền nhìn thấy Lương Hạnh đang đẩy cửa phòng ngủ bước vào liền hỏi: “Ra ngoài hả?”
Lương Hạnh cúi đầu xuống mà đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-sau-ly-hon/1072516/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.