Lương Hạnh tưởng rằng anh sẽ đi ngay, dù sao chuyện trong bữa tiệc ầm ĩ cũng không nhỏ, cô nằm một lát, tuy rằng vẫn còn giận nhưng cảm thấy bắt đầu đói bụng, trước khi đến bữa tiệc chỉ ăn được một ít, bây gờ cô hoàn toàn không gắng được. Cô mở cửa phòng ngủ ra và thẫn thờ, đèn vẫn còn sáng, mùi thơm của đồ ăn ập đến. Anh đang bưng một mâm đồ ăn từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy cô, anh thản nhiên nói: “Ăn cơm đi.” Trên người anh đang mang tạp dề của khách sạn, rõ ràng là nhỏ hơn so với người anh, nhìn rất buồn cười. Trên những chiếc đĩa trắng sáng là món rau xanh ngắt và bóng mướt, bàn ăn đã được mang lên hai món, vừa có món mặn vừa có rau, đều là những món mà gần đây cô thích ăn. Cô đi đến, còn anh thì kéo ghế ra cho cô. “Sao anh còn có tâm trạng nấu cơm nữa? Không khi xử lý việc bận sao?” Lương Hạnh liếc nhìn anh, cô ăn hai miếng, cảm thấy vị cũng khá ngon. Triệu Mịch Thanh tháo tạp dề và ngồi xuống, anh thản nhiên nói: “Chuyện gì cũng cần tôi đích thân làm thì còn cần bọn họ làm gì.” Anh gắp đồ ăn bỏ vào bát cô. Anh im lặng một lát rồi nói: “Nếu em giận thì có thể trách tôi.” Lương Hạnh mắc nghẹn, cô bỏ đũa xuống. Anh nhìn cô, hình như là đang đợi cô nói gì đó. Cô mỉm cười, ánh mắt cô có chút lạnh lùng: “Mẹ anh vẫn luôn như vậy mà…” Triệu Mịch Thanh mím môi, ánh mắt nặng nề, anh đang đợi cô nói hết. “Nhưng mà bà ấy nghĩ nhiều rồi, vốn dĩ tôi không có ý định đó.” Biểu cảm của cô rất tự nhiên, cô nói như thể chuyện đó không liên quan đến mình. Vẻ mặt nghiêm nghị của anh trầm xuống: “Vậy ý định của em là gì?” Lương Hạnh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh: “Sinh con ra rồi nuôi chúng.” Đôi môi vốn dĩ mím chặt của anh đột nhiên lên tiếng, giọng nói có chút chế giễu: “Muốn làm mẹ đơn thân của các con sao?” “Triệu Mịch Thanh, mẹ anh ở trước mặt nhiều người như vậy châm chọc tôi, tôi cũng sẽ chạnh lòng, lúc Phó Tuyết Thảo gây khó dễ cho tôi, ngoại trừ đáp lại cô ta thì tôi còn có cách gì nữa? Còn có cái cô thanh mai trúc mã của anh nữa, đừng nói là anh không nhìn ra tâm tư của cô ta.” Cô nở một nụ cười lạnh lùng. “Những ý định của tôi ở trước những sự phá phách này còn có nghĩa gì đâu?” Anh cau mày: “Thế thì sao, nếu những thứ ngáng đường này cứ mãi tồn tại thì em định làm gì?” Lương Hạnh mấp máy môi, những chuyện mà cô cảm thấy quan trọng đều bị anh tóm tắt lại rồi, thế mà còn hỏi cô muốn làm gì. Triệu Mịch Thanh thấy cô đờ đẫn thì trong lòng hơi dao động, anh không nỡ hỏi tiếp nữa. Lông mày anh giãn ra, anh dịu dàng nói: “Ăn cơm trước đi.” Vẫn chưa ăn được mấy miếng thì đã thấy không ngon miệng nữa, cô đặt đũa xuống nhìn anh: “Tôi định ngày mai về.” Cô giải thích: “Giới truyền thông bên này e là đã chuẩn bị xong để truyền tin tức tối qua ra rồi, tôi ở đây trừ việc trốn đi cũng không làm được chuyện khác, hơn nữa còn làm chậm trễ công việc của anh.” Triệu Mịch Thanh mặt không cảm xúc nhìn cô rồi hờ hững nói: “Những chuyện này đều không cần lo lắng, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, cho tôi thêm hai ngày nữa, xử lý xong chuyện ở đây thì lập tức về cùng em.” Lương Hạnh cũng bất lực, cô nghĩ không thông vì sao anh lại kiên trì như vậy. Sau khi ăn cơm xong thì anh dọn dẹp bàn ăn, có một cuộc gọi đến, sau khi anh nói chuyện xong thì liền cầm áo khoác lên chuẩn bị ra ngoài, lúc này trời đã sắp sáng. “Em nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài một lát, không cần đợi tôi đâu.” Lương Hạnh ngồi trên ghế sô pha lạnh lùng nhìn anh rời đi. … Ở sảnh lớn tầng 1 của Long Đằng, Lưu Nam đang đứng ở ngoài cửa đợi, thấy xe của Triệu Mịch Thanh dừng lại thì nhanh chóng qua đó mở cửa xe. “Chuyện gì vậy?” Sắc mặt của Lưu Nam rất nghiêm túc: “Lô cổ phiếu đó của bất động sản Vinh Hoa rớt quá nhiều, những phòng ban có liên quan vẫn đang làm báo cáo phân tích.” Sắc mặt của anh trở nên nghiêm nghị: “Tin tức đều bị truyền ra ngoài rồi sao?” “Truyền ra rồi, nhưng mà nguyên nhân thì hình như còn nhiều hơn nữa, tin tức cụ thể thì vẫn chưa xác nhận, có điều chắc là do ai đó để lộ ra tin đám đất mà Vinh Hoa mua được có vấn đề, thêm nữa gần đây tổng giám đốc Giang bên đó có quá nhiều tin xấu, dẫn đến phải bán đại hạ giá với quy mô lớn.” Lưu Nam nói khá nhanh, còn anh thì im lặng lắng nghe. Hai người họ vừa vào thì Tề Hàm và một số nhân vật chủ chốt khác liền ra đón. “Mịch Thanh, tổng giám đốc Giang đang đợi trong phòng làm việc.” “Anh biết rồi.” Vừa nói, mấy người họ vừa đi theo sau anh vào thang máy. Anh liếc nhìn mấy người sau lưng mình rồi lạnh lùng nói: “Mấy người tạm thời phụ trách tính ổn định của những cổ phiếu còn lại, trừ hai phần này ra, không cần biết là nghĩ cách gì, phải giữ những nhà đầu tư đó bình tĩnh cho tôi, bọn họ ngủ không ngon thì mấy người cũng đừng mong ngủ ngon. Ra khỏi thang máy thì có Lưu Nam và Tề Hàm đi theo anh. “Việc cấp bách bây giờ là phải tìm được người đứng sau chỉ thị, nếu không thì sẽ không cứu vãn kịp.” Tề Hàm vẫn rất bình tĩnh, cô ta mặc một bộ vest công sở gọn gàng và linh hoạt, suy nghĩ rõ ràng, không thể nghi ngờ gì nữa về độ chuyên nghiệp và trình độ của cô. Triệu Mịch Thanh gật đầu, ánh mắt thâm trầm, anh nghiêng đầu dặn dò Lưu Nam: “Điều tra xem bên bất động sản Minh Vũ lần trước cạnh tranh với Vinh Hoa gần đây hay hợp tác với ai.” Lưu Nam vừa đi vừa mở máy tính trong tay ra, chưa đến hai phút thì đã ngẩng đầu lên: “Là tập đoàn Phong Thụy ở Kinh Đô, Thượng Điền muốn hợp tác với Minh Vũ, sắp mua lại miếng đất ở trung tâm thành phố ở Kinh Đô, chuẩn bị quy hoạch khu thương nghiệp mới, hai ngày nữa bắt đầu đầu giá, có điều…hình như Phong Thụy yêu cầu hơn một nửa cổ phần, tạm thời vẫn chưa quyết định.” Không ngoài dự liệu của anh, Triệu Mịch Thanh nhếch môi, nụ cười còn chưa kịp để người khác thấy. Ánh mắt của Tề Hàm khẽ lóe lên, cô ta suy nghĩ một lát: “Với thế lực của Phong Thụy, họ không nhất thiết phải hợp tác với bên Minh Vũ không giúp họ được việc lớn đó. Trừ khi họ muốn quăng mồi nhử…” Cô ta nhìn người đàn ông bên cạnh mình, rất nhanh chóng cô ta đã hiểu ra, cô ta nói một cách chắc chắn: “Việc này là do Minh Vũ làm, nhưng mà là miếng mồi Phong Thụy quăng ra quá hấp dẫn, bây giờ đã đạt được mục đích, tất nhiên sẽ không đồng ý mang theo đứa con ghẻ Minh Vũ này để chia lợi ích nữa.” Trong ánh mắt của Triệu Mịch Thanh cũng có chút tán thưởng, cô ta vừa về nước mà lại có thể phán đoán chính xác như vậy, trong khi chưa hiểu rõ tình hình trong nước, năng lực của cô ta đúng là không tầm thường. “Không sai.” Ngay sau đó, anh cười hỏi: “Thế em thấy tiếp theo nên làm gì?” Tề Hàm mỉm cười: “Vùng trung tâm của Kinh Đô đúng là rất hấp dẫn, tổng giám đốc Triệu không định đi một chuyến sao?” Nụ cười trên môi anh càng tươi hơn, mắt cũng sáng lên. Đến trước phòng làm việc, Lưu Nam đã mở sẵn cửa, Tề Hàm đi theo anh vào phòng. Lưu Nam với biểu cảm phức tạp nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ nặng nề thẫn thờ một lúc, sau đó gửi tin nhắn cho Nghiêm Minh. Lần này cô Lương gặp phải đối thủ cấp BOSS rồi, đau lòng. Nghiêm Minh liếc nhìn hàng chữ đó rồi nhanh chóng nhắn lại. Tôi cược cô Lương. Lưu Nam chán nản, có ai nói là đánh cược với anh ta đâu chứ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]