Người đàn ông đó vậy mà cái gì cũng không nói, còn nhàn nhã đưa cô ra cửa.
Nếu là trước đây, cô một chút cũng không thấy lạ, cô chỉ cần không xảy ra chuyện, đi đâu anh đều sẽ không hỏi, nhưng bây giờ, anh chỉ cần đột nhiên không nói chuyện, trong lòng cô giống như ngàn vạn con kiến đang bò.
Cô không sợ Thượng Điền làm gì cô sao?
Xe đã lái đi rất xa rồi, ánh mắt của cô vẫn nhìn bên ngoài cửa, Tiểu Trương bên cạnh thấy hơi lạ, thuận theo ánh mắt của cô nhìn qua, hỏi: “Chị Hạnh, chị làm sao thế?”
Lương Hạnh thu lại ánh nhìn, lắc đầu: “Không có gì.”
Sau đó, cô lại nói: “Nhớ lời tôi trước đó nói với cậu rồi chứ?”
Tiểu Trương gật đầu: “Ừm ừm, nhớ rồi.”
Lương Hạnh không nói thêm gì nữa.
Xe đến nơi thì trời đã tối rồi.
Lương Hạnh xuống xe, nhìn trái phải, ánh mắt dừng ở nhà hàng trước mặt.
Hai chiếc đèn lồng đỏ kiểu Nhật treo ở cửa, trong ánh đèn neon tỏa ra vài phần cảm giác u tĩnh.
Cô không chần chừ vài giây, cất bước đẩy cửa đi vào trong.
Là một nhà hàng Nhật Bản, không gian vô cùng trang nhã yên tĩnh, ánh đèn ấm áp, ngay cả tiếng nhạc trầm thấp đều mang đậm phong cách Nhật Bản.
Nữ phục vụ mặc kimono nhìn thấy bọn họ, bước nhanh tới, dùng tiếng nước T không mấy lưu loát: “Xin chào, mấy người ạ?”
Lương Hạnh mở tin nhắn điện thoại đưa cho cô ta: “Có đặt trước.”
“Ồ, được, mời đi theo tôi.”
Hai người theo nhân viên phục vụ đi xuyên qua từng dãy hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-sau-ly-hon/1072359/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.