Chương trước
Chương sau
Đôi mắt âm trầm của Thượng Điền gắt gao nhìn cô ta, vẻ ưu nhã bình tĩnh trên mặt lúc bình thường dường như bao phủ đầy sương mù dày đặc, lệ khí nồng đậm lan tràn khắp các ngõ ngách.
Cánh môi nhỏ bé mím chặt lại, bỗng nhiên buông tay của cô ta ra, giọng nói trầm thấp lại vô cùng lạnh lùng: “Nếu như em cảm thấy nhàm chán thì có thể nuôi nó, nếu như không thích thì cũng có thể đến bệnh viện phá bỏ.”
Người phụ nữ giống như là bị kích thích còn chưa đủ, hoặc là ở trong lòng cũng suy nghĩ như vậy, cười nhạt một tiếng rồi nói: “Lúc buồn chán thì em có thể nuôi chó, trẻ em quá ồn ào.”
Ý tứ không cần nói cũng biết.
Trong nháy mắt khí tức của người đàn ông càng trở nên lạnh hơn.
Tống Nhiễm làm như là không hề phát giác ra, chỉ là nụ cười bên khóe môi càng sâu hơn: “Được rồi, anh làm việc đi, đã quyết định rồi vậy thì trưa ngày mai cũng không cần phải trở về đâu.”
Nói xong, cô ta mang theo túi xách dẫm trên đôi giày cao gót đi ra ngoài mà không thèm quay đầu lại.
Mà người đàn ông cũng không ngăn cản, cũng không nói chuyện, chỉ là ngón tay đang buông xuống vô thức cuộn tròn lại.
Nam Thành, trong công ty Doanh Tín, Lương Hạnh đè xuống đường dây nội tuyến ở trong phòng làm việc.
“Tiểu Trương, cậu đến đây một lát.”
Mấy giây sau Tiểu Trương gõ cửa bước vào.
“Chị Hạnh, chị tìm tôi?”
Lương Hạnh liếc mắt nhìn tài liệu trong tay, nhíu mày hỏi: “Cậu chắc chắn là phương án hạng mục ở bên phía tập đoàn Phong Thụy đã được gửi tới rồi sao? Gần đây một chút động tĩnh cũng không có vậy?”
Trước khi đi Thượng tổng đã nói rõ ràng, cô cũng đã chỉnh sửa lại tài liệu, phương án đều đã được gửi qua mà lại không có chút động tĩnh nào, cô còn đang nghi ngờ là có phải Thượng tổng hứa hẹn bằng miệng, chỉ là lời nói đùa quay về sẽ quên mất.
Tiểu Trương cũng không hiểu: “Tôi có gọi điện thoại mấy lần để hỏi thăm, bên kia nói là gần đây công ty của bọn họ bề bộn nhiều việc, tạm thời không có cách nào đáp lời được, cho nên chúng ta cần phải đợi thêm mấy ngày nữa.”
“Còn chờ nữa?”
Lông mày của Lương Hạnh càng nhíu chặt hơn, bực bội đặt tài liệu lên trên bàn, cúi đầu xuống trầm tư.
Nếu như quả thật là có dự định hợp tác với nhau, trao đổi thêm nữa chắc chắn phải kéo tới cuối năm, lúc đó cô có ở công ty hay không cũng khó nói lắm.
Cho dù là cô đối với Thượng Điền không có cảm tình gì nhưng mà dù sao đây cũng là việc liên quan đến lợi ích của Doanh Tín, cô vẫn nên phải tranh thủ một chút, nói không chừng còn có thể kịp tới tiền thưởng cuối năm.
Vừa nghĩ đến đó, Lương Hạnh lập tức lên tinh thần, nâng mắt lên dặn dò Tiểu Trương: “Đặt vé máy bay trước đi, trong hai ngày nay đến Kinh Đô, hai vé... không, đặt ba vé đi, vẫn là tôi dẫn theo cậu và Mục Điệp đi cùng với nhau.”
Cô do dự một lát, còn có ý định dẫn Mục Điệp theo, kể từ khi phát hiện được thực lực thật sự của anh ta, Lương Hạnh cảm thấy nếu như không bồi dưỡng thêm thì hơi lãng phí.
“Quản lý muốn đến tổng bộ tập đoàn Phong Thụy?” Tiểu Trương có chút bất ngờ.
“Ừm, đi xem một chút, dù sao thì cũng tốt hơn là so với việc ngồi chờ chết, hơn nữa cũng bày tỏ lòng thành ý của chúng ta.” Lương Hạnh cong môi nở một nụ cười tự tin.
Đúng lúc gần đây Xuyến Chi không có ở bên cạnh, cô có thể tự do đôi chút.
“Vâng vâng, được.”
Sau khi Tiểu Trương đi khỏi không qua mấy phút Mục Điệp liền gõ cửa bước vào: “Chị Hạnh, chị thật sự muốn dẫn tôi đi Kinh Đô?”
“Sao vậy, cậu còn có chuyện gì khác nữa, nếu như không có thời gian thì cũng có thể không đi.” Lương Hạnh thản nhiên nói.
“Không, không phải.” Lương Hạnh nhếch miệng cười một tiếng: “Nếu như quả thật đến Kinh Đô, vậy tôi có thể xin nghỉ nửa ngày để đi gặp một người bạn không?”
Lương Hạnh sửng sốt một chút: “Cậu còn có bạn bè ở bên kia nữa à?”
“Đúng vậy, là một người bạn học hồi đại học.” Anh ta gật đầu.
“Được rồi, để lát nữa tôi xem xét tình huống rồi lại nói.”
“Cảm ơn chị Hạnh.”
Sau khi đã sắp xếp xong hành trình, Lương Hạnh đi xuống lầu ăn cơm trưa thì nhận được cuộc gọi của Triệu Mịch Thanh.
“Tôi nghe đây.”
“Đã ăn cơm trưa chưa?” Người đàn ông vẫn bắt đầu hỏi từ ba bữa cơm như trước kia.
Lương Hạnh vừa bĩu môi nói: “Đang đi ăn.”
“Ừ.”
Người đàn ông lạnh nhạt ừ một cái thì không nói gì thêm nữa, dường như là đang chờ cô chủ động hỏi thăm.
Lương Hạnh cắn cắn môi, hiểu dụng ý của anh, yên tĩnh mấy giây vẫn mở miệng giả bộ như là hững hờ hỏi thăm: “Sao anh vẫn còn chưa ngủ?”
Anh vẫn còn đang ở nước ngoài, thời gian chênh lệch.
“Còn có chút chuyện vẫn chưa xử lý xong.” Giọng nói của người đàn ông bỗng nhiên trở nên dịu dàng, thậm chí còn mang theo ý cười.
Lương Hạnh có một loại cảm giác bị mắc bẫy, khuôn mặt nóng lên, nói mập mờ: “Vậy thì anh làm việc đi, tôi cúp máy đây.”
“Chờ đã.”
Bên kia truyền đến tiếng thở dài mơ hồ: “Em không thể hỏi thêm hai câu được à? Hỏi là tôi có mệt hay không, có bận hay không, bên người có người phụ nữ khác hay không?”
“...”
Biểu cảm của Lương Hạnh trở nên rất cổ quái, ngước mắt lên nhìn phòng ăn, sau đó đi vào trong tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, xùy một tiếng: “Anh mệt cũng thế, bận cũng vậy, đó là công việc của anh, có liên quan gì tới tôi đâu. Về phần bên cạnh anh có người phụ nữ khác không, không phải là cái này vừa ý lắm à, có người hầu hạ, còn có thể đỡ mệt cho anh nữa.”
“...”
Lúc này Triệu Mịch Thanh ở phía bên kia thật sự không biết phải làm gì với cô, người phụ nữ này nói chuyện tuyệt đối không lưu tình.
Hình như là Lương Hạnh vẫn còn ngại chưa đủ, dừng lại một chút lại bổ sung thêm một câu: “Anh không cảm thấy là loại tự mình cảm động nhàm chán như thế này... giống như là một người ngu à?”
Triệu Mịch Thanh: "..."
Dường như đã tưởng tượng được gương mặt thối của người đàn ông ở phía bên kia, Lương Hạnh bỗng nhiên cười cực kỳ vui vẻ.
Cô chợt nhớ đến một chuyện nói: “À đúng rồi, anh có biết công ty Thượng Điền đã xảy ra chuyện gì không?”
Giọng nói của người đàn ông lạnh nhạt hơn: “Tại sao lại hỏi đến chuyện này?”
“Trước đó tôi đã nói chuyện hợp tác với phía bên kia, từ đầu đến cuối đều không có đáp lại, tôi dự định là hai ngày nữa sẽ đến đó quan sát thử xem.”
Bên kia đột nhiên bận rộn như vậy, bận đến nỗi không có thời gian trả lời một tin tức vậy thì có chút kỳ quái rồi, trừ phi công ty xuất hiện biến động gì đó.
“Em muốn đi qua bên đó?” Giọng nói của người đàn ông bỗng nhiên chìm hơn.
Lương Hạnh đưa thực đơn đã được đánh dấu xong, nghe vậy ngơ ngác hỏi một chút: “Có vấn đề gì không?”
“Chắc có lẽ là bây giờ anh ta không có tâm tư để quan tâm bọn em đâu, em có đi cũng mất công.”
Trong lời nói rõ ràng là đã biết cái gì đó.
Lương Hạnh nhíu mày: “Anh biết là tại sao à?”
Người đàn ông lười biếng nói: “Còn có thể có nguyên nhân gì nữa chứ, đơn giản chính là cạnh tranh thương nghiệp thất bại, anh ta vẫn còn đang bận cứu vớt lại. Loại công ty nhỏ bé như bọn em bây giờ chắc có lẽ là anh ta không rảnh quan tâm tới, em đi cũng không chắc có thể gặp được nhân viên cấp cao nào.”
Lương Hạnh trầm mặc cau mày suy nghĩ sâu xa.
Phần tiền thưởng này của cô không phải là bị ngâm nước nóng đó chứ.
Cả nửa ngày sau đôi mắt xinh đẹp của Lương Hạnh hơi nheo lại, hoài nghi nói: “Sao tôi có thể tin tưởng anh được chứ, từng là một người lắm mưu nhiều kế, tôi cảm thấy là anh không thuận mắt với anh ta, đây là lợi ích của công ty tôi, tôi nhất định phải tranh thủ một chút.”
Bên kia yên tĩnh hai giây rồi hỏi: “Em thật sự muốn đi?”
“Đúng.”
“Với ai?”
“Trợ lý của tôi, còn có Mục Điệp.”
Nghe thấy tên Mục Điệp một lần nữa, người đàn ông ở bên kia thành công nhíu mày: “Em rất thích thằng nhóc đó?”
Lương Hạnh trả lời rất hàm súc: “Là nhân tài rất có tiềm lực, đáng giá để bồi dưỡng.”
Giọng điệu của người đàn ông chìm xuống: “Anh ta không đơn giản như là em đã nghĩ đâu.”
Lương Hạnh biến sắc, trong lòng đột nhiên nhảy lên: “Có ý gì?”
Đúng là cô có rất nhiều hoài nghi đối với Mục Điệp, nhưng mà cho đến bây giờ cũng không có bất cứ người nào nói cô biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.