“Thanh, cháu cũng ăn đi.” Dường như bà ta cảm thấy tay mình không đủ dài nên cố ý huých Phó Tuyết Thảo: “Đừng chỉ biết ăn mình mình, gắp cho Thanh mấy món cậu ấy thích đi.”
“Không cần đâu, cháu ăn rồi mới tới, mọi người cứ ăn đi, cháu uống rượu với chú Phó và mọi người là được rồi.” Triệu Mịch Thanh không hề động đũa, anh lại rót cho mình nửa ly rượu.
“Ăn…” Phó Tuyết Thảo sửng sốt.
Mẹ Triệu cũng tò mò nhìn lại, hơi híp mắt: “Con ăn rồi? Sao hôm nay ăn sớm thế?”
Khi bà gọi điện cũng mới tan làm không lâu, sao lại ăn cơm sớm vậy được?
Hay là?
“Ừm, con đi ăn với bạn.” Triệu Mịch Thanh không muốn nói nhiều, anh chạm ly với mấy anh em nhà họ Phó, vẻ mặt nhàn nhạt.
“Bạn thế nào vậy Triệu tổng? Hôm nào anh giới thiệu cho anh em chúng tôi làm quen đi.” Anh em nhà họ Phó cười híp mắt.
Bình thường ở trong giới này họ là những người thô kệch, có chút lanh lợi, tuy có chút tiền nhưng vẫn kém xa những người nhà giàu thật sự, muốn chen chân vào giới thượng lưu thật sự là không thể. Nếu nhà họ có thể kết thân với nhà họ Triệu thì chẳng phải cơ hội muốn gặp người giàu có sau này sẽ nhiều rồi sao?
Phó Tuyết Thảo ghét bỏ nhìn hai người anh của mình, không nói gì, đưa mắt nhìn Triệu Mịch Thanh, vốn tưởng anh sẽ từ chối nhưng không ngờ anh lại mỉm cười, vui vẻ đồng ý.
“Được thôi, tôi có một người bạn rất thích kết bạn, đủ loại người, địa sản cá sấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-sau-ly-hon/1072335/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.