Cái người tên Mục Điệp đó anh đã gặp qua mấy lần, mới đầu anh cũng không chú ý, chỉ là chuyện tối ngày hôm qua...
Hy vọng không phải là anh suy nghĩ nhiều.
Ngồi trên xe của người đàn ông, Lương Hạnh về nhà, nhưng đó không có nghĩa là chuyện tối ngày hôm qua cô đã buông bỏ.
Cảnh Lâm Loan.
Lương Hạnh đi vào trong nhà, Triệu Mịch Thanh cũng mặt dày bước vào theo.
Mẹ Lương thấy hai người cùng nhau trở về, trên mặt không mấy bất ngờ, chỉ thấy trong mắt hai người lóe lên một tia sáng khó hiểu, toàn thân Lương Hạnh không không được tự nhiên.
“Mịch Thanh, con cứ ngồi tự nhiên.” Mẹ Lương hiền hòa cười nói với người đàn ông.
Triệu Mịch Thanh nở nụ cười ấm áp, nhìn Lương Hạnh nói: "Tôi đi xem bác trai một lát."
Mẹ Lương chỉ vào một căn phòng: “Trong phòng đó."
Trước khi Lương Hạnh có thời gian để ngăn anh lại, người đàn ông đã lách qua cô và đi về phía phòng ngủ.
Cô ngây người liếc nhìn người đàn ông, không nói gì, đi ra phòng khách ngồi với mẹ Lương.
Có lẽ Xuyến Chi đã nghe thấy gì đó, con bé nhìn thấy cô từ khe cửa, hai mắt sáng lên, liền chạy ra ngoài.
Vẻ mặt của Lương Hạnh dịu dàng đi không ít, cười vẫy tay: “Lại đây."
Cô bé luồn vào trong vòng tay cô, ngoan ngoãn nép vào lòng cô.
Lương Hạnh sờ sờ khuôn mặt mềm mại của cô bé, lại quay sang nhìn mẹ Lương, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Mẹ, mẹ không hỏi con vì sao tối hôm qua không về nhà sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-sau-ly-hon/1072322/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.