Tùy tiện gọi một ít bánh bao hấp, vân vân, Lương Hạnh đặc biệt gọi bánh mì thịt cho anh, đã lâu không ăn gì nên có lẽ đói lắm.
Trong lúc đợi đồ ăn, Lương Hạnh không để ý tới anh, cúi đầu giả vờ lướt điện thoại, tận lực không để ý tới anh.
Triệu Mịch Thanh nhìn xuống gò má của cô, hàng mi mảnh cong vút, giọng điệu không hề có chút thăng trầm mà hỏi: “Thượng Điền lại liên lạc với em sao?”
Ánh mắt Lương Hạnh lóe lên, cô không ngẩng đầu mà đáp: “Về công việc thôi, tôi không có lý do gì để từ chối cả.”
“Vậy em từ chối tôi dứt khoát lắm mà.”
“…”
Lương Hạnh sửng sốt một chút, giọng điệu có chút không đúng, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ kỳ quái: “Anh ta không phải là người tốt, vậy anh nghĩ mình tốt bao nhiêu? Tất nhiên tôi có thể từ chối cái này hay cái kia chứ.”
Triệu Mịch Thanh cau mày không hài lòng: “Tôi không muốn làm tổn thương em.”
Lương Hạnh đặt điện thoại xuống, nghịch bộ đồ ăn trước mặt, khinh thường chế nhạo: “Anh có biết câu nói của anh ở trên mạng là một câu trích dẫn tiêu chuẩn cặn bã không, khiến bản thân cảm động nhưng lại làm tổn thương người khác đấy.”
Hơn nữa, có khi chính anh cũng không biết mình đang nói gì, là vì tình yêu hay vì tình người.
Lông mày của người đàn ông nhíu lại, anh đột ngột hỏi: “Cố Thời nói em thích tôi.”
Vẻ mặt Lương Hạnh thành công cứng đờ, cô yên lặng nhìn anh vài giây, sau đó đột nhiên nở nụ cười rạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-sau-ly-hon/1072244/chuong-82.html