Chương trước
Chương sau
“Tôi sẽ không làm ra những tranh chấp không có ý nghĩa này, cho dù là đứa nhỏ ở với ai đi nữa, chỉ cần có thể khỏe mạnh trưởng thành thì tôi sẽ không quan tâm nhiều như vậy.” Triệu Mịch Thanh không thay đổi biểu cảm mà nhìn cô, trong đôi mắt thâm thúy làm cho người ta không nhìn ra bất kỳ cái gì.
Lương Hạnh đột nhiên hơi giật mình.
Cô không ngờ đến là anh lại hào phóng như vậy, hay là anh chỉ là ngoài miệng thì nói lời dễ nghe nhưng mà lại lén lút suy tính cái gì đó?
“Tôi là mẹ của con, đương nhiên tôi sẽ không để cho bọn chúng nhận một chút tổn thương nào, nếu như anh đã không quan tâm thì cũng không cần phải chạy đến đây xem như thế này đâu, chờ sau khi bọn chúng sinh ra rồi thì tôi cũng sẽ không ích kỷ đến nỗi không cho phép anh nhìn bọn chúng.”
Triệu Mịch Thanh nghiêng đầu qua, đôi môi mỏng lộ ra ý cười, trong giọng nói mang theo mấy phần đùa cợt: “Ngay cả mẹ mà em cũng không thể chăm sóc tốt được, em cảm thấy là có thể chăm sóc tốt cho bản thân mình à? Bên cạnh của Hướng Hoành Thừa thì còn mang theo con gái ruột, em trông cậy vào anh ta có thể chăm sóc em từng giờ từng phút ư? Lương Hạnh, bây giờ tôi rất nghi ngờ em có thể sinh bọn chúng ra đời hay không.”
“...”
Lương Hạnh bỗng chốc bị nghẹn đến nỗi không nói thành lời, gương mặt xinh đẹp cũng tức đến đỏ bừng, hung hăng nhìn chằm chằm vào anh.
Cái gì gọi là có thể sinh được hay không?
“Anh không lượn lờ ở trước mắt của tôi thì tôi sẽ tốt hơn đó.”
Người đàn ông mỉm cười: “Phải vậy không? Ngày nào cũng leo lên leo xuống, uống rượu đi công tác, em cho rằng bọn chúng dính ở trên người của em à? Có người phụ nữ nào mang thai mà giống như em không?”
Ánh mắt của Lương Hạnh đột nhiên tối sầm lại, cắn cắn môi: “Không cần anh quan tâm.”
Nếu như không phải đã ly hôn, nếu như không phải ba cô đã ngồi tù, nếu như không phải cô thiếu tiền, nếu như tất cả những chuyện trước mắt không xảy ra... cô cũng hi vọng là mình có thể nằm ở trong nhà dưỡng thai giống như là những người phụ nữ mang thai bình thường.
Nhưng cô không thể nói những lời này ra được, dù sao thì ly hôn cũng là do cô yêu cầu, mang thai cũng là ngoài ý muốn, ba ngồi tù cũng là do gieo gió gặt bão, hình như là không có liên quan gì đến anh. Bây giờ cũng đã ly hôn rồi, nói những chuyện này cũng không còn ý nghĩa nữa.
Dứt lời, cô không muốn phải tiếp tục dây dưa với anh nữa, Lương Hạnh quay người muốn đi.
Triệu Mịch Thanh nhanh hơn một bước bắt lấy cánh tay của cô lại, cũng phát giác là lời nói lúc nãy của mình có chút khó nghe, giọng nói dịu đi một chút, nhẹ nhàng nói: “Nếu như là con của tôi thì tôi sẽ không bỏ mặc, trước khi con được khỏe mạnh sinh ra, tôi sẽ không nhìn em ngược đãi bản thân.”
“...”
Lương Hạnh ngớ người, trái tim giống như bị đâm một nhát.
Biết rõ là anh vì con cũng không sai, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy mất mát.
Nói tới nói lui, tóm lại là anh vẫn sẽ không thích cô.
Hất mạnh tay của anh ra, cô ném xuống một câu rồi cũng không thèm quay đầu lại mà bước đi.
“Tùy anh.”
Triệu Mịch Thanh nhìn bóng lưng bước nhanh rời đi của cô, biểu cảm căng cứng dần dần buông lỏng, giống như là thở dài một hơi, ánh mắt vừa phức tạp vừa bất đắc dĩ.
Xem ra cũng chỉ có thể từ từ.
Lương Hạnh trở về từ sân thượng, Hướng Hoành Thừa còn đang chờ ở phía dưới, thấy cô quay lại thì lo lắng hỏi: “Không có sao đó chứ?”
“Lời nói này của anh Hướng là sao? Con là của tôi, sao có thể để cô ấy xảy ra chuyện được?” Triệu Mịch Thanh đi đến từ sau lưng của cô, vóc dáng cao lớn thon dài đứng ở cửa, nụ cười có chút lạnh.
Lương Hạnh quay đầu lại tức giận nhìn anh: “Sao anh vẫn còn chưa đi nữa?”
“Nên đi chắc cũng không phải là tôi đâu nhỉ? Anh Hướng, ôm theo một đứa nhỏ, còn ở đây chăm sóc cho người già, hình như là không tiện.” Nghe giọng nói của người đàn ông rất bình thản, nhưng ai cũng có thể nghe ra được ý tứ trong lời nói của anh.
Ánh mắt của Hướng Hoành Thừa đang ôm Xuyến Chi tối sầm lại, trên mặt mang theo nụ cười mỉm: “Triệu tổng, chăm sóc bác gái và Hạnh Hạnh là trách nhiệm của tôi, không có gì là thuận tiện hay là không. Ngược lại là Triệu tổng đấy, anh xuất hiện ở đây sẽ mang đến cho Hạnh Hạnh không ít phiền phức.”
Mẹ Lương nằm ở trên giường, từ trong cuộc đối thoại của hai người bọn họ, vừa nghe thì liền biết được chắc là Triệu Mịch Thanh đã biết được thân phận của đứa bé rồi. Lúc đầu giấu giếm anh thì bọn họ cũng rất chột dạ, lần này Mẹ Lương cũng không biết là nên giúp ai.
Suy nghĩ, bà ấy cười khan một tiếng: “Cái đó... Tiểu Hướng, Tiểu Triệu à, nếu như hai người bận rộn thì trở về hết đi, ở đây có Hạnh Hạnh là được rồi. Dì cũng không có gì đáng ngại nữa, với lại ở đây cũng có nhiều y tá như vậy, không cần quá nhiều người chăm sóc đâu.”
Lương Hạnh nghe vậy thì lập tức giơ một ngón tay cái ở trong lòng cho bà ấy, quả nhiên là gừng càng già càng cay, trường hợp xấu hổ như thế này cũng không thể nào hướng về ai được, tốt nhất là đuổi đi hết.
Triệu Mịch Thanh dùng đứa con để nắm cô, Hướng Hoành Thừa thì là do cô kéo vào, hai bên đều khó giải quyết, cô đã sớm đau đầu rồi.
Cô cũng học theo Mẹ Lương, ngoài cười nhưng trong không cười khách khí nói: “Anh Triệu, tôi cũng đã kiểm tra xong rồi, sức khỏe không có bất kỳ trở ngại nào, đứa bé cũng không có việc gì, anh có thể yên tâm trở về rồi đó.”
Chuyển mắt lại nhìn về phía Hướng Hoành Thừa, giọng nói rõ ràng đã dịu dàng hơn rất nhiều: “Đàn anh, cảm ơn anh đã bận rộn cả nửa ngày trời, mẹ của em cứ để cho em chăm sóc là được, anh trở về trước đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.