Bên kia, Cố Thời bị Phó Tuyết Thảo bỏ rơi đang dạo quanh một vòng trong văn phòng tổng giám đốc, nhìn sắc mặt vô cùng khó coi của bạn thân, cười không nể nang. “Lại nhận thua à?” Người đàn ông nhìn anh ta, không có phản ứng gì. Cố Thời vào phòng, liếc mắt nhìn đứa bé đang nằm ngủ say sưa trên ghế, vỗ vai anh: “Có cần tôi giúp một tay không?” “Chuyện của tôi không cần cậu xía vào.” Triệu Mịch Thanh nhìn anh ta vẻ mặt không cảm xúc, rõ ràng có thể làm người ta cảm giác được tâm trạng của anh đang rất không tốt. Cố Thời cong môi, chậm chạp nói: “Tôi không xía vào thì anh cũng phải làm cái gì mới được chứ? Người ta làm mẹ kế quen tay đến vậy rồi, anh mà cứ ra vẻ như thế mãi, hai đứa bé trong bụng cô ấy sẽ kêu người khác là ba mất.” Tuy rằng bây giờ vẫn chưa có chứng cứ cụ thể, nhưng tám chín mươi phần trăm là đứa bé trong bụng cô là con của anh. Gương mặt điển trai của Triệu Mịch Thanh càng căng chặt hơn nữa, cảm giác âm trầm lạnh lẽo. Không hiểu sao, bây giờ anh cũng không quá gấp gáp muốn biết đứa bé kia là con của ai, mà lại càng muốn biết người phụ nữ kia đang suy nghĩ gì nhiều hơn, cô thật sự muốn kết hôn cùng Hướng Hoành Thừa sao? Anh im lặng một lúc, anh nhìn về phía xa xăm, sờ sờ cằm, nói nhỏ: “Trừ Hướng Hoành Thừa ra, nếu bây giờ có một người đàn ông khác theo đuổi cô ấy, cậu thấy cô ấy có đồng ý hay không?” “...’ Cố Thời sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh một vài giây, giống như là vừa phát hiện được chuyện gì thú vị lắm, ngạc nhiên hỏi: “Anh định theo đuổi cô ấy à?” Anh muốn theo đuổi phụ nữ? Hơn nữa còn là vợ cũ của mình nữa. Triệu Mịch Thanh thấy anh ta ánh mắt sáng rực, không hiểu sao lại cảm thấy có chút chột dạ khi bị phát hiện, hơi mất tự nhiên nhíu mày lại, đạp anh ta một phát: “Tôi đang nói cô ấy đó, không phải cậu rất hiểu phụ nữ sao?” Bị đạp một phát, Cố Thời thu lại vẻ không đứng đắn, khoanh tay trước ngực, ngước mắt lên, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ hiểu biết phụ nữ đang yêu chứ không phải phụ nữ đang mang thai. Sao tôi biết được cô ấy đang nghĩ gì được, bình thường phụ nữ mang thai đều sẽ sốt ruột tìm cho con mình một người cha, huống chi bây giờ cô ấy còn đang thiếu nợ nhiều như thế, chỉ dựa vào một mình cô ấy thì cuộc sống sau này cũng có thể tưởng tượng được, cô ấy cũng không ngốc đâu.” Triệu Mịch Thanh mím môi, đột nhiên yên lặng. Cho nên, mặc kệ là nhìn từ góc độ nào thì Hướng Hoành Thừa cũng là người cô sẽ suy xét đầu tiên. Cố Thời dùng ánh mắt đánh giá nhìn anh một lượt, sau đó lại ở trong phòng lười biếng đánh giá, cong môi cười nói: “Thân là bạn tốt, đừng có nói tôi không nhắc nhở anh, phụ nữ giống như cơ hội làm ăn vậy, không cẩn thận sẽ bị người khác cướp đi mất. Nhưng mà đây cũng là anh đáng đời, loại người đáng khinh như vậy thường thì sẽ không có kết quả tốt.” Trước khi ly hôn thì không thèm nói tiếng nào, sau khi ly hôn thì lại đu bám, còn không phải là đáng khinh sao? Nói xong, trước khi Triệu Mịch Thanh có phản ứng, anh ta đột nhiên sáp lại gần, cười tủm tỉm hỏi: “Này, có phải anh thật sự thích cô ấy rồi không?” “...” Triệu Mịch Thanh nhíu mày, nhìn gương mặt điển trai đang cười gợi đòn kia với vẻ chán ghét, nghiến răng: “Biến!” Có thích hay không anh không biết, nhưng nếu trong bụng của người phụ nữ đó đang mang thai con của anh, anh chắc chắn không thể để cô kết hôn với người khác được. Người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt đen như mực hiện lên chút cảm xúc không bình thường, lành lạnh. Phó Tuyết Thảo giả bộ dẫn Lương Hạnh đi tham quan khắp công ty một vòng, lúc có người khác thì thái độ vô cùng tốt, giống hệt như chị em thân thiết, lúc không có người thì sắc mắt tệ như một mụ phù thủy, làm Lương Hạnh nhịn không được bật cười xùy, người phụ nữ này không biết có phải từng học qua chuyên ngành lật mặt không nữa. “Đằng trước là bộ phận kỹ thuật, chắc là cô cũng xem không hiểu, vậy thì không cần đi.’ Phó Tuyết Thảo mất kiên nhẫn xoay người bỏ đi. “Xem không hiểu mới cần phải học, trợ lý Phó nếu bận thì có thể đi trước, tôi đi một mình cũng không sao cả.” Lương Hạnh cười cười, bước chân vẫn đi về phía trước, đi thẳng vào bộ phận kỹ thuật. Sắc mặt Phó Tuyết Thảo trầm xuống, cô ta nghiến rang nghiến lợi nhưng lại không thể mắng chửi được, đành cố nén giận đi theo sau. Trong bộ phận kỹ thuật, Lương Hạnh đi theo Phó Tuyết Thảo nghe nhân viên làm việc phân tích suốt một giờ, giống như là đang đi học, không ngừng đặt câu hỏi, làm cho người phụ nữ ở bên cạnh hoàn toàn không chen lời vào được. Phó Tuyết Thảo đã dùng hết sự kiên nhẫn, nhưng trước mặt nhiều nhân viên như thế cũng không dám nói gì, chỉ có thể âm thầm trừng mắt nhìn Lương Hạnh. Sao người phụ nữ này lại nhiều chuyện thế chứ, đến đây để học tập à? Lương Hạnh làm như không nhìn thấy cô ta, gương mặt nõn nà vẫn luôn tươi cười, tập trung nghiêm túc nghe nhân viên công tác phân tích. Nhưng mà, cô đương nhiên là đang cố ý, Phó Tuyết Thảo rõ ràng là không muốn nói chuyện với cô, càng không muốn lãng phí thời gian với cô, hai người Triệu Mịch Thanh và Cố Thời đều đang ở đây, bây giờ suy nghĩ của cô ta chắc cũng đã bay đến chỗ người đàn ông kia rồi. Vất vả lắm mới chờ đến lúc giảng giải kết thúc, Phó Tuyết Thảo lạnh mặt vội vàng xen lời: “Cô Lương, tôi thấy cô đi dạo nãy giờ cũng đã mệt mỏi rồi, tôi mới đặt một chút thức uống nóng đưa lên, không bằng đi tìm chỗ nghỉ ngơi một chút đi được không?” Lương Hạnh nhướn mày nhìn vẻ mặt của cô ta, giống như chỉ cần cô nói một câu cô không mệt thì cô ta sẽ nhào lên cắn cô vậy. Cô mỉm cười, cuối cùng cùng từ bi mà gật đầu: “Được thôi, cảm ơn trợ lý Phó.” “Không cần khách sáo, mời cô Lương.” Cuối cùng Phó Tuyết Thảo cũng thở hắt ra được một hơi, nếu cứ nghe tiếp chắc cô sẽ hộc máu mất, người phụ nữ này đúng là biết cách giày vò người khác thật mà. Ra khỏi bộ phận, trên hành lang không có một bóng người, cuối cùng cô ta cũng không nhịn được nữa, lạnh giọng hung hăng nói: “Lương Hạnh, coi như cô đủ ác.” Lương Hạnh đi ở phía trước, tùy ý vén một lọn tóc bên tai, cười khẽ: “Chẳng qua là kéo cô dạo một vòng công ty của chính cô thôi, coi như đang tập thể dục, sao lại trách tôi ác chứ? Trợ lý Phó đúng là không biết lòng người tốt mà.” Cô đương nhiên biết bây giờ cô ta chắc chắn đang khó chịu. Đi suốt nửa ngày, cô mang giày đế bằng mà chân còn cảm thấy không thoải mái, chứ đừng nói đến cô ta đang mang đôi giày cao gót cao đến cả chục phân, không bị nổi bọc nước thì cũng chẳng khác bao nhiêu. Lương Hạnh đã đạt được mục đích nên cũng không có tâm trang dày vò cô ta nữa, dừng một lúc rồi quay sang nói: “Nước uống nóng kia cô cứ giữ lại mà uống, tôi còn có việc, không cần làm phiền cô đi cùng tôi nữa, tạm biệt.” “Này, cô, cô...” Phó Tuyết Thảo thấy Lương Hạnh cứ thế bỏ lại mình rồi đi mất, sắc mặt lập tức xanh lại, một bụm máu nghẹn ngay cổ họng. Cái người phụ nữ đáng chết này xem Phó Tuyết Thảo cô như con ngốc chơi đùa nửa ngày. Trên đường về văn phòng Triệu Mịch Thanh, Hướng Hoành Thừa gọi điện thoại đến. “Hạnh, anh đến dưới lầu công ty em rồi, anh nghe mọi người nói em không có ở trong.” Lương Hạnh ngẩn ra, nhìn xung quanh, giải thích: “Ừm, đàn anh, em quên nói với anh, bây giờ em không ở trong công ty, đang ở tòa cao ốc đối diện công ty em, anh chờ một lát, em qua đó tìm anh ngay.” Hướng Hoành Thừa ở đầu dây bên kia nói: “Em đang bận gì sao? Nếu không thì anh qua đó tìm em cũng được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]