Chương 360: Vậy mà từ miệng tên đàn ông này nói ra, lại thành cô thích liễếm mút hắn? Hắn cũng đâu phải sữa chual “Phong Hàng Lãng, anh có thê đứng đãn một chút được không? Tôi còn muôn vệ ký túc xá dọn dẹp đó. Nếu còn về trễ nữa thì đèn sẽ tắt hết bây giờ.” Tuyết Lạc bây giờ không có mặt mũi nào mà cùng Phong Hàng Lãng nói tiếp vân đề khiên người khác đỏ mặt này. Chỉ có thể dẫn dắt quay lại chủ đê chính. “Bỏ lại tôi đang đau dạ dày, cô nỡ sao?” Người đàn ông nheo mắt nhìn GÓI” “Tôi có gì mà không nỡ chứ? Anh cũng đâu phải đứa trẻ ba tuổi!” Tuyết Lạc phát hiện người đàn này khua môi múa mép được, tưởng chừng như đến mặt mũi cũng không cân, nói không chừng sáng nay lúc ra cửa đã không đem mặt mũi theo rồi. “Lâm Tuyết Lạc, cô phải nhận thức rõ một chuyện: từ thể lực mà nói, cộ không phải đối thủ của tôi; còn về đầu óc càng không tốt như tôi cho nên tất cả những phản kháng của cô đều làm cho người ta hiểu thành muốn nghênh đón mà lại còn cự tuyệt! Cô cũng không phải là cô gái nhỏ nữa rôi, đừng làm trò nữa, cô mà còn già môm dẻo miệng thì trời trời cũng sáng luôn rôi! Người đàn ông ông này vậy mà lại còn bảo cô già môm? Điện thoại của Phong Hàng Lãng đột nhiên reo lên, làm cho Tuyết Lạc cảm thấy có cứu tỉnh tới. Cô ước gì có cuộc điện thỏa khẩn tới kéo người đàn ông xấu xa này đi giùm. Điện thoại là do Diệp Thời Niên gọi tới: “Lãng ca, tên con bạc người Y đó đã được cứu đi rồi! Người của chúng ta cũng bị lạc mắt rồi!” “Được cứu rồi?” Phong Hàng Lãng chau mày lại, hỏi: “Có biết kẻ tới cứu là ai không?” “Nói chuyện băng tiêng Anh nên chắc là không phải người bản địa! Bọn họ chắc là vừa mới đên, không quen thuộc đường xá, có mây lần còn Suýt bị người của chúng ta đuổi kịp… “Nhưng cuối cùng vẫn đề cho hắn chạy thoát được! Chà, làm việc không tồi nhỉ!” Phongng Hàng Lãng hừ lạnh một tiếng. Phong Hàng Lãng cùng người trong điện thoại nói gì ,|uyêt Lộ đêu không có hứng thú muôn nghe. Cô vẫn luôn nhìn chăm chằm vào nút mở khóa trên bảng điều khiển xe, vừa rồi cô nhìn thây người đàn ông này nhắn nút, bèn ghi nhớ lại. Tuyết Lạc hít thở sâu một hơi, nhìn đúng vào cái nút mở khóa đi, tưởng tượng ra một loạt cái động tác, nghĩ lát nữa liền lưu loát mở cửa xe chạy mắt. Hít thở sâu đến ngụm thứ tư, Tuyết Lạc hớn hở đè xuông nút mở khóa, may mắn cửa xe liền mở ra. Ngay tại lúc Tuyết Lạc muốn lao ra khỏi xe thì “A” một tiếng, áo trên người cô liên bị người đàn ông đưa tay ra xé xuông. Động tác nhanh, chuẩn, tàn bạo. Hơn nữa còn rất có kỹ thuật nữa! Lúc cửa xe được mở ra, gió đêm lạnh lõ tràn vào, Tuyết Lạc run lên một cái mới phát hiện áo trên người mình mắt rôi. Phản xạ có điều kiện quay đầu lại, Tuyết Lạc liền dễ dàng thấy áo của mình đang nằm trong tay người đàn ông kia. “Phong Hàng Lãng, anh là đồ vô lại!” Tuyết Lạc tức giận hồn hễn lao về. phía người đàn ông làm chuyện xấu kia, muôn lấy. lại cái áo mà gân như không còn mặc được nữa kia. Bản thân cũng đâu thể mặc nội y mà chạy trên đường được?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]