Có lễ trong lòng lưu luyến sự ấm áp trên bờ vai rắn chắc của người đàn ông, nhưng Tuyết Lạc biệt, bờ vai của anh vĩnh viên đều không thể thuộc về cô và đứa con. Trầm luẫn ngắn ngủi trong nháy mắt còn không băng tự mình chủ động từ chôi. Mình sắp ròi khỏi nhà họ Phong, rời khỏi người đàn ông này rôi.
“Bồn thiếu gia tự mình vác em đi mà em còn khỏ chịu sao? Nữ hoàng cũng không có đãi ngộ như vậy đâu.”
Phong Hàng Lãng khẽ nhấc Tuyết Lạc lên một cái.
Nữ hoàng nào mắt mù mà coi trọng.
người đàn ông vừa thô bạo lại thô lỗ “như Phong Hàng Lãng anh chứ!
Tuyết Lạc không nhịn được mà thầm | nói một tiếng.
Không giãy giụa, không phản kháng, cũng không có nghĩa là Tuyết Lạc tán thành với hành động của Phong Hàng Lãng.
Một loạt sự sỉ nhục đều hiện rõ trước mắt: Bị anh đóng giả thành Phong.
Lập Hân. lừa gạt và lạm dụng hết lần này tới lần khác; chà đạp lòng tự trọng, thê xác và tinh thân của cô hết lần này tới lần khác, sao Tuyết Lạc có thể tha thứ cho anh chứ!
Tuyết Lạc cũng không phải muốn trách Phong Hàng Lãng khinh thường và đùa bỡn cô, bởi vì từ lúc cô lựa chọn gả vào nhà họ Phong, gả cho Phong Lập Hân thì cũng đã bị dán lên mình cái mác ham danh lợi.
Nhưng tất cả những chuyện này rất nhanh sẽ kết thúc. Bởi vì Tuyết Lạc sắp rời khỏi nhà họ Phong, rời khỏi thành phố này.
Trước khi rời đi tốt nhất là có thể ly hôn xong với Phong Lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-nhap-cot-tong-tai-yeu-say-dam/429454/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.