“Phong Hàng Lãng, anh đừng đánh. Tôi đi theo anhI Tôi đi theo anh còn không được sao?” Tuyết Lạc xông lên phía trước, ôm chặt một cánh tay của Phong Hàng Lãng: “Anh tha cho Phương Diệc Ngôn đi, tôi đi theo anhl” Theo quan điểm của Tuyết Lạc, như vậy mới là phương pháp giải quyết vẫn đề tốt nhất: Phương Diệc Ngôn sẽ không tiếp tục bị đánh, mà Phong Hàng Lãng cũng sẽ không vì sự thô bạo của mình mà làm ra chuyện cô ý gây thương tích cho người khác. Nhưng theo cách nhìn của Phương Diệc Ngôn, cách làm của Tuyết Lạc chắc chăn là ngu ngốc nhất. Cô chiều theo một cách miễn cưỡng như vậy, làm cho tâm ý của anh ta đồ sông đồ bề thì không nói, lại còn phải nhận không một cú móc trái của Phong Hàng Lãng. Mà người phụ nữ trong mắt Phong Hàng Lãng lại thành một người bạn gái cũ vẫn nhớ mãi không quên bạn trai cũ của mình, hy sinh bản thân mình đề cứu người ta. “Tuyết Lạc, em đừng hèn hạ như vậy được không? Sao em lại có thể đề Phong Hàng Lãng tùy ý làm nhục mình như vậy? Tôn nghiêm của em đâu? Lý tưởng của em đâu? Lòng tự trọng đâu? Đầu đi đâu hết rồi vậy! Tuyêt Lạc, anh câu xin em, đi nhanh đi, n đối xử tệ với bản thân như vậy!” Phương Diệc Ngôn đâm trúng chỗ đau trong lòng Tuyết Lạc. Đúng vậy, tôn nghiêm của mình đâu? | Lý tưởng của mình đâu? Lòng tự trọng đáng thương và thảm hại của mình thì sao? Bắt đầu từ giây phút lúc mình đồng ý với người cậu Hạ Chính Dương gả vào nhà họ Phong, chỉ sợ đã bị người ta giãm đạp dưới chân rồi! “Phương Diệc Ngôn, nếu em nói với anh, em thích ¡Phong Hàng Lãng, chắc là anh sẽ không tin phải không? Nhưng sự thật chính là như vậy: Tât cả những chuyện xảy ra giữa em và Phong Hàng Lãng, đêu là em cam tâm tình nguyện. Tuyết Lạc không biết tại sao mình đột nhiên lại bị ma xui quỷ khiến mà nói với Phương Diệc Ngôn những lời như vậy. Nhưng Tuyết Lạc lại biết rõ, chỉ có nói nhự vậy thì Phương [ Diệc Ngôn mới có thể rời đi, mới có thể tránh việc lại bị đánh một lần nữa. “Cái gì? Em…em vậy mà lại thích ng Hàng Lãng? Một người đàn ông lừa gạt em, chơi đùa em?” Phương Diệc Ngôn vô cùng kinh hãi. Anh ta thật sự không thê tin được lời Tuyết Lạc nói. Sao cô lại có thể thích Phong Hàng Lãng được chứ? Hẳn là cô bị ép buộc! Cô không thẻ, càng không nên thích một người đàn ông lừa gạt cô, đùa giỡn với côi Lúc đầu, Phong Hàng Lãng vẫn kiên nhẫn lắng nghe cuộc trò chuyện dài dòng kiêu Quỳnh Dao giữa hại người họ; khi người phụ nữ nói ra răng cô thích anh, Phong Hàng Lãng khó tránh khỏi sẽ vui vẻ kinh ngạc, trong mắt đều là sự kiêu căng và tự luyến. Nhưng đoạn nói chuyện tiếp theo của họ dường như lại đang phỉ báng và công kích Phong Hàng Lãng; Phong Hàng Lãng liền dùng giọng nói lạnh lùng ngăn họ tiếp tục. “Phương Diệc Ngôn, tôi nói rồi, anh còn dám mơ tưởng đến người phụ nữ của tôi, tôi gặp một lần đánh một lần. Một cú móc trái vừa nãy coi như là quà gặp mặt hôm nay tôi tặng cho anh[ Tôi nóng lòng muôn vệ vui vẻ với người phụ nữ của mình rồi, tạm biệt!” Phong Hàng Lãng không muốn Phương Diệc Ngôn tiêp tục dài dòng. lt nhiêu thì câu “Tôi thích Phong Hàng Lãng” của người phụ nữ kia vẫn làm tâm trạng của anh tốt lên không ít. Vì nóng lòng muôn xác minh người phụ nữ này rôt cuộc tại sao lại thích Hình: Phong Hàng Lãng liền không muốn dây dưa với Phương Diệc Ngôn nữa. Phong Hàng Lãng hơi khom người khiêng Tuyết Lạc lên vai. Lần này, Tuyết Lạc không giãy giụa, mà tùy ý Phong Hàng Lãng khiềng mình như vậy. Đi qua trước mặt Phương Diệc Ngôn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]