Ở cổng. trường học, dì An cầm theo bình giữ nhiệt đi về phía công lớn, n. trông. Nói thực khi cô nhìn thây dì An quan tâm mình thế này, Tuyệt Lạc vô cùng cảm động. Dì An không hề giả vờ, muốn giúp Phong Hàng Lãng lừa mình, mà bản thân bà VÔ cùng quan tâm, chăm sóc cô khiến cô cảm động vô cùng.
Lúc trước bà đưa nước đưa canh tới, dì An trông rất phiền não, căng thẳng, nhưng hôm nay trông dì An có vẻ tốt hơn rắt nhiều.
“Dì An, sao dì lại tới đưa đồ ăn cho cháu rồi ạ? Cháu đã nói với dì nhiều rồi mà, nhà ăn của trường cháu..
Còn chựa nói xong, Tuyết Lạc đã cảm thấy buồn nôn.
Tuyết Lạc nhanh chóng căn chặt môi mình, không phát ra tiêng. Lặng lẽ ép xuộng cảm giác khó chịu, buôn nôn xuông.
Dường như mây ngày nay cô đã rút ra được một quy luật, án đồ xong, chỉ cần cô không mở miệng nói chuyện thì sẽ không có cảm giác muôn nôn, nhưng chỉ cân cô mở miệng, gió l lạnh lùa vào là cô rất muốn nôn! Đa số thời gian cô chỉ nôn khan, không nôn ra thứ gì cả.
“Phu nhân, cô có sao không? Người cô không khỏe sao?”
Dì An phát hiện ra manh mối từ phụ nhân Tuyết PC, _đang nói lại bịt miệng không tiệp tục nữa. Bộ dáng hình nhừ rất khó chịu.
Tuyệt Lạc liên tục lắc đầu. Cô nghĩ lúc này bản thân rất không thích hợp nói chuyện nhiều với dì An đề đảm bảo cô không xuất hiện tình trạng nôn khan, dì An chắc chắn sẽ nghĩ xem cô có mang thai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-nhap-cot-tong-tai-yeu-say-dam/429428/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.