Cô nhỉ viện?
Đó thực sự là nơi duy nhất cô có thể đến. Viện trường Trì sẽ cung cập đồ ăn, quân áo, nơi ở và phương tiện đi lại cơ bản cho mẹ con cô. Nhưng Tuyết Lạc không muôn đưa đứa trẻ trong bụng vào trại trẻ mô côi, VÌ cô cảm thầy cô và đứa cọn của mình không thê thảm đến nỗi phải dựa vào trợ câp xã hội.
Nhưng cô có thể đưa con đi đâu nữa? Tuyết Lạc lại bồi rồi.
Tuyết Lạc lọt vào trong đám đông vào giò cao điểm buổi sáng, ở đâu cũng chật như nêm côi, người người chen nhau trên xe buýt, tàu điện ngâm chật kín người, thậm chí đi bộ qua trung tâm thành phố cũng bị người khác chen lắn. Nếu biết trước như vậy cô đã ra ngoài muộn hơn một chút.
Tuyết Lạc không khỏi nghĩ đến khả năng sinh tồn yêu ớt của mình, cô sẽ một mình nuôi đứa con trong bụng sao? Làm sao cô có thể tìm được một công việc khi trong bụng có đứa bé?
Không tìm được việc làm thì lấy gì mà sông? Còn đến tháng ở cữ thì cô phải làm sao, một mình cô thì làm sao lo liệu đây?
Những khó khăn chồng chất trong, lòng, Tuyết Lạc, đứng trước thực IẾ, Tuyết | Lạc phải thở dài. Nghĩ lại, cô và con sẽ gặp hi khăn nhiều hơn những gì cô tưởng tượng!
Nhưng giải pháp luôn nhiều hơn khó khăn! Tuyết Lạc vuốt ve bụng và cắn môi. Cô đi bộ trong đám đồng 4 hơn nửa tiếng mới lên tàu điện ngâm trên đường Thành Bắc đề đến bệnh viện quân khu.
Khi Tuyết Lạc dằn vặt mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-nhap-cot-tong-tai-yeu-say-dam/429418/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.