Tuyết Lạc tức giận bỏ lại câu nói rồi đi về phòng khách. Muốn lây được thỏa thuận ly hôn tốt nhất nên tự đi đến bệnh viện gặp Phong Lập Hân lấy thì hơn. Nhìn người phụ nữ tức giận rời đi, Phong Hàng Lãng hơi nheo mát lại, xem ra anh trai Phong Lập Hân chưa nói ra chân tướng với cô. Bằng không cô đã đi kiếm chuyện với anh rồi! Cũng có thể là do không có cơ hội nói, hoặc là không nói ra được! Tâm tư của Phong Lập Hân đều để nhớ đến Lam Du Du hết rồi, nên anh ta mới ra nông nồi này. Tuyết Lạc định ở Phong gia tắm rửa luôn, để rửa sạch máy vết tích mà người đàn ông đã để lại vào tối qua, nhưng nghĩ. lại người đàn ông đó cũng đang ở Phong gia, Tuyết Lạc quyêt định không đi tăm nữa. Lát nữa về-kí túc xá rồi tăm sau cũng được. Tự mình dọn dẹp lại máy món đồ đạc, gấp giây thỏa thuận ly hôn lại bỏ vào túi xách, sau đó đi ra phòng khách. Trên hành lang Tuyết Lạc nghe được tiếng nói nhu mì của Lam Du Du, tiếng nói mềm mại nhẹ nhàng đi vào lòng người đó. Tuyết Lạc là một người phụ nữ còn không thể chịu nỗi nữa. Lam Du Du lại bị người đàn ông bạo lực đó mang về Phong gia rôi? Rõ ràng là anh biết anh trai của anh gọi về đề tìm cô ta, vậy tại sao còn cho người tàn nhẫn nhốt cô ta lại chứ? Cái này có phải là có chút quá đáng không? Nêu như mà Lam Du Du tô cáo tội của Phong Hàng Lãng với Phong Lập Hân, bệnh tình của anh ta sẽ không trở nặng hơn chứ? Thành thật mà nói Tuyết Lạc lại mon Phong Lập Hân với thân phận anh cả sẽ giáo dục lại Phong Hàng Lãng một chút, để anh ta không bá đạo ngang ngược như vậy nữa. Nhưng mà trong lòng cô lại nói, Tuyết Lạc không muôn gặp Lam Du Du nữa. Cuộc đối thoại tối qua của cô ta và Phong Hàng Lãng, Tuyết Lạc đều nghe hết rồi. “Phong Hàng Lãng, anh đối với bất kỳ người phụ nữ nào của anh trai của anh đều đối xử như vậy hết sao? Vậy mà anh còn nói anh tôn trọng anh trai của anh sao? Anh đúng là một tên đạo đức giả đáng khinh bỉ.” Tuyết Lạc thở dài một hơi, thật tâm lại cảm thấy Lam Du Du bị ngược đãi như vậy cũng có chút đáng. Không phải vì cô ta nói Phong Hàng Lãng là tên đạo đức giả đáng khinh bỉ thì cô ta cũng rất là khi? thường cô. Nói trắng ra thì, cô và Phong Hàng Lãng rất giông với Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên trong thời cô đại. Hai người đó đều không cân đến mặt mũi nữa rồi, là thời cô đại thì đã bị bỏ vào lồng heo rồi thả trôi sông! Tuyết Lạc không muốn lại phải trồn tránh để không gặp mặt Lam Du Du nên cô quyết định quang minh chính đại bước ra khỏi phòng khách của Phong gia. Tuy nhiên vào lúc Tuyết Lạc bước chân đến phòng khách, cô thực sự bị kinh ngạc. Bởi vì ở trong phòng khách không hề có Lam Du Du mà chỉ có một người phụ nữ lạ mặt hơi nhỏ bé đang ngôi. Đáng kinh ngạc hơn nữa là giọng nói ôn nhu động lòng người của Lam Du Du lại phát ra từ miệng của người: phụ nữ này. Rõ ràng người phụ nữ này đang gọi cho Phong Lập Hân với danh nghĩa của Lam Du Du. “Gorilla… em xuống lầu ăn cơm đây. Dì An đã gọi em rồi. Anh yên tâm dưỡng bệnh đi, đừng có nhớ em quá đó.” Nói xong người phụ nữ lạ mặt đó cúp điện thoại dưới sự giám sát của Phong Hàng Lãng. Tuyết Lạc ngạc nhiên đến nồi không ngậm lại được mồm! Đây là tình huồng gì đây? Có phải người phụ nữ này… đang giả tiếng của Lam Du Du? Lồng tiếng? Đột nhiên Tuyết Lạc nhớ đến có một số người có thể mô phỏng được người khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]