Tất nhiên, không phải giác quan thứ sáu của phụ nữ nào cũng chính xác.
Là dì An gọi, hơn nữa là sô điện thoại riêng.
Tuyết Lạc có vẻ do dự, dì An này tìm cô. TháP là chỉ để nói điều tốt đẹp cho Phong Hàng Lãng, cho nên cuộc gọi này không nhận thì cũng không sao.
“Tuyết Lạc, sao cậu không nghe máy? Cậu không nghe thê đề tớ nghe cho.”
Viên Đóa Đóa cho rằng là cuộc gọi „ của Phong Hàng Lãng, cho nên cô ấy vội vàng giành lây điện thoại trong tay Tuyết Lạc, cô ây cũng không thèm nhìn tên hiển thị là ai liên tập tức nhắc máy.
“Đóa Đóal” Tuyết Lạc hoảng hốt, cố găng ngăn Viên Đóa Đóa nhưng đã không còn kịp nữa rôi.
“Alo, xin hỏi có phải là anh Phong Hàng Lãng không? Tôi là Viên Đóa Đóa bạn học của Tuyết Lạc.” Viên Đóa Đóa báo cáo tên tuôi.
Không biết vì lý do nào đó, cô ấy hi vọng Tuyết Lạc và Phong Hàng Lãng có một chút gì đó, nhưng cô ấy lại cũng không hy vọng họ có chút gì đó.
Nó chỉ đơn giản là một sự mâu thuẫn giữa tình cảm và lý trí.
“Là bạn học Viên sao, xin chào. Tôi là người giúp việc của Phong gia, họ là An. Tôi đang ở công trường. Phiền cô nói với phu nhân nhà tôi ra ngoài một chút được không? Tôi có một số thứ muốn đưa cho cô ấy.” Dì An vội vàng nói.
“Ừm, được được, tôi sẽ nói với Tuyết Lạc.” Viên Đóa Đóa liên tục gật đâu.
Sau khi cúp điện thoại, Viên Đóa Đóa lập tức truyền đạt lại lời nói của dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-nhap-cot-tong-tai-yeu-say-dam/429332/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.