Bác sĩ Kim không thèm nói chuyện phiếm với dì An, đi thẳng: lên lâu hai.
Trợ lý Hình đang canh gác bên ngoài phòng y tế, nhìn thầy bác sĩ Kim mệt mỏi dã dời đang đi đên đây, cậu ấy lập tức chạy đến đỡ.
“Mau… mau đỡ tôi vào trong xem Đại thiếu gia chút. Nhanh lên!” Bác sĩ Kim thở hỗn hến.
“Sáng nay tâm trạng của Đại thiếu gia rất tốt.” Biết thầy đang lo lắng cho Đại thiếu gia, cho nên tTêu Hình nhanh chóng báo cáo.
Bác sĩ Kim xua tay, mệt mỏi đến mức không còn sức nói thêm với cậu ấy nữa. Không tận mắt nhìn thấy Phong Lập Hân bình an vô sự, thì bác sĩ Kim không thể yên tâm được.
Cửa phòng y tế mở ra, quản gia Mạc bước nhanh ra ngoài chào đón bác sĩ Kim: “Bác sĩ Kim, vật vả cho ông phải đến đây giữa đêm hôm như vậy.”
Bác sĩ Kim không đáp lại quản gia Mạc, mà ông ây trực tiếp đi thẳng đến trước giường bệnh của Phong Lập Hân.
Phong Lập Hân ngủ trên giường bệnh rất yên tĩnh. Trên khuôn mặt không thể nhận ra của anh ây, không có một chút đau. đớn dày vò nào của việc cơ thể bị biến dạng.
Bác sĩ Kim nhanh chóng đưa tay ra thăm dò hơi thở trước mũi Phong Lập Hân: “Không được rồi!” Ông ây hạ thấp giọng nói, nhanh chóng lẫy chăn phủ lên trên người Phong Lập Hân…
MA, không.. . Đại thiếu gia.. . Đại thiếu gial” Quảng gia Mạc khàn giọng kêu lên.
Kỹ năng lái xe hơi của Phong Hàng Lãng thực sự tuyệt vời. Anh chỉ mật chưa đầy hai mươi phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-nhap-cot-tong-tai-yeu-say-dam/429330/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.