Cô bước đi rất chậm. Vừa đi cô vừa nhìn chằm chằm vào anh. Từ khuôn mặt của người đàn ông, sau đó cô đi vào trọng điểm, nhìn trực tiếp vào đáy mắt của anh.
Đều nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của con người. Tuyết Lạc muốn thông qua mắt của “Phong Lập Hân” để nhìn rõ khuôn mặt đẹp trai đây SẹO ” đang ần giấu bí mật đen tối gì?
“Nhìn chằm chằm anh làm gì? Anh làm em sợ rôi sao?”
Giọng nói của người đàn ông trầm thập, ôn hòa. Không hề có khí lực. Lế nào đây là một mặt khác của Phong Hàng Lãng?
Nhưng chỉ với những bằng chứng này, cũng không thể kháng định “Phong Lập Hân” trước mặt là do Phong Hàng Lãng giả mạo được.
“Em sớm đã không sợ nữa rồi.” Tuyết Lạc bình tĩnh trả lời, chậm rãi ngôi xuông bên cạnh xe lăn của “Phong Lập Hân”: “Chỉ là em có chút nhớ anh.”
“Nhớ anh?” “Phong Lập Hân” hơi dừng lại một chút: “Anh đã trở thành.
bộ dạng như vậy rôi, còn có cái gì để mà nhớ chứ?”
“Lập Hân… ” Tuyết Lạc lo lắng ngắng đầu lên khẽ gọi.
“Ng oan, gọi chồng. đi.” Người đàn ông Kim sửa cách gọi cho Tuyết Lạc, vuốt ve và quân lây mái tóc dài mượt mà của Tuyết Lạc bằng đôi tay đầy sẹo của mình. Anh ây thích những hành động đơn giản và đơn điệu như vậy. Bởi vì loại hành động này sẽ tạm thời xoa dịu trái tim tàn khóc của anh ây.
Tuyết Lạc dường như đã đoán ra, tại sao mình lại gọi người đàn ông này là Lập Hân, thì anh ây lại lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-nhap-cot-tong-tai-yeu-say-dam/429316/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.