Hơn nữa, Lâm Tuyết Lạc cô tiên tài không có, chỉ có một cái mạng nhỏ này! Nếu hắn muốn lấy, liền lây đi thôi. Mẫu chốt là, hắn lây đi cũng chẳng có tác dụng gì.
“Đây là cô đã hứa.” Giọng nói trầm thâp của Phong Hàng Lãng vang lên, trong nháy mắt người cô truyện tới một luông khí lạnh, sau đó là giọng người đàn ông đáp ứng: “Nửa giờ sau tôi sẽ đên! Lâm Tuyệt Lạc, cô yên tâm mà đợi!”
Vốn là người đàn ông này chịu tới, Tuyết Lạc phải nhảy cẵng lên vì vui mừng mới đúng. Nhưng sao cô lại cảm thấy một luồng. khí lạnh lếo truyền tới. Lời nói của người đàn ông này, thật sự là khủng bô người nghe.
Tuyết Lạc không nhịn được rùng mình một cái. Cảm lác ớn lạnh ngay sau khi nghe câu “nửa giờ sau tôi sẽ đến” bao trùm lầy cô.
Tuyết Lạc lần nữa trở lại bàn ăn.
Hạ Dĩ Cầm vẫn duy trì tư thế ưu nhã như cũ: “Tuyết Lạc, nếu như Phong Nhị thiếu gia bận rộn, chúng ta liên chọn món đi, một lát nữa chị đưa em về Phong gia.”
Người phụ nữ che giâu đáy lòng mình, khi nói chuyện liên mang mục đích thăm dò. Không phải nghỉ ngờ, Hạ Dĩ Cầm là một người phụ nữ có tâm tư rất sâu.
“Nửa giờ sau Phong Hàng Lãng sẽ tới! Chị Dĩ Cầm, nếu chị đói bụng, em gọi người lây một chút đồ ăn lót dạ cho chị trước nhé.” Tuyết Lạc mỉm cười nói.
Cô đã “nhẹ nhàng cầu xin” người đàn ông kia, cuối cùng hắn cũng tới, SUY nghĩ một chút, Tuyết Lạc liền có cảm giác thành tựu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-nhap-cot-tong-tai-yeu-say-dam/429293/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.