Phong Hàng Lãng dường như không xem mình là người ngoài, trực tiếp ngôi xuông cạnh Tuyệt Lạc. Sau đó nhìn hai món ăn đặt trước mặt cô, trứng xào cà chua và nắm xào thanh đạm.
Không hài lòng mà cau mày!
“Tiểu Viên, phiền cô lấy thêm vài món nữa. Tôi không quá thích ăn chay.”
Phong Hàng Lãng nở nụ cười nho nhã, vô cùng mê người.
“Ò, vâng, tôi đi ngay đây. Phong tiên sinh đợi chút nhé.” Viên Đoá Đoá nhanh chóng câm thẻ cơm đi lấy thêm thức ăn.
Tuyết Lạc muốn mở lời ngăn Viên Đoá Đoá nhưng cô ấy đi mắt rồi.
Tuyết Lạc quay mắt nhìn Phong Hàng Lãng ngồi cạnh, giả khổ nói: “Phong Nhị thiêu gia cao quý đến thế, tới nhà ăn vừa loạn vừa bản thế này có lẽ phải uỷ khuất anh rồi.”
“Có cô ở đây, tôi sẽ ăn một chút.”
Phong Hàng Lãng nhàn nhã nói một câu. Cầm đôi đũa trên tay Tuyết Lạc, chính xác mà nói là CƯỚP đũa. Gắp một miệng trứng tới môi mỏng bạc, cau mày, cong môi, một gương mặt với vẻ khó mà. nuốt trôi nhưng cuỗi cùng cũng miễn cưỡng nuốt xuống.
“Đồ ăn ở đây quá kém, ngày mai cô vê Phong gia ăn cơm trưa đi. Tôi sẽ cho Tiểu Tiền tới đón cô mỗi ngày.”
“Không cần! Anh thấy kém nhưng tôi không thây thê.” Tuyết Lạc lên tiêng kháng nghi.
“Vậy cô ăn một miếng trứng cho tôi xem?” Phong Hàng Lãng đặt đôi đũa vào tay Tuyết Lạc.
Ăn thì ăn! Cho dù không hợp miệng .
nhưng cũng không đên mức khó nuốt giỗng như biêu hiện của người đàn ông kia.
Tuyết Lạc mắc bấy, càm đôi đũa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-nhap-cot-tong-tai-yeu-say-dam/429256/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.