Mặc dù hỏi ngược lại như vậy trên thực tế không có ý nghĩa gì cả.
Yết hầu Phương Diệc Ngôn vì sốt ruột mà cử động lên xuống, anh đang đợi lời phía sau của Viên Đoá Đoá.
“Bởi, vì Phong Lập Hân, người mà Tuyết Lạc gả cho là một người tàn phê bị hoả hoạn thiêu đến hỏng nát gương ! mặt, đến cuộc sông thường ngày cũng không tự mình lo liệu được! Ba thiên kim nhà Hạ không ai muôn gả đi cả, nhưng Hạ Chính Dương vì mặt mũi của ông ta, vì lời hứa lúc đầu của ông ta, còn cả tiền đồ của công ty Chính Dương, cả nhà bọn họ ép Tuyết Lạc phải gả cho Phong gial”
Giọng nói của Viên Đoá Đoá uy nghiêm. Cô vốn chỉ muốn thay Tuyết Lạc làm sáng tỏ nỗi oan, không muôn Phương Diệc Ngôn vì lời nói một chiêu của Hạ gia mà vu oan Tuyết Lạc, nhưng cô không ngờ những lời này của mình, chỉ kích thích Phương Diệc Ngôn càng thêm dây dưa với Tuyết Lạc.
“Sao cơ? Người Tuyết Lạc gả cho là Phong Lập Hân, người tàn phề bị lửa huỷ hoại?” Phương Diệc Ngôn kinh ngạc hỏi.
“Đúng thế…” Nhận thầy bầu không khí có chút không ổ ồn, Viên Đoá Đoá lập tức nói: “Tóm lại, Phương Diệc Ngôn anh đừng có quấn lấy Tuyết Lạc là được! Phong Lập Hân có một người em trai là Bi Hàng Lãng, anh ta không những tàn bạo mà còn vô cùng ngang ngược, anh mà chọc giận anh ta thì chỉ tô rước phiên phức vào mình thôi.”
“Càng như thế, anh càng phải cứu Tuyệt Lạc ra khỏi Phong gia đầy nguy hiểm như thế!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-nhap-cot-tong-tai-yeu-say-dam/429254/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.