Chỉ cân em sông tốt thì anh bị đánh một chút cũng không tính là gì.” Cằm và đuôi lông mày của Phương Diệc Ngôn vẫn còn vết bằm tím.
“Phương Diệc Ngôn, thật sự xin lỗi aIHHh 4 Tuyết Lạc liền cảm thấy hơïi lạnh gáy, bàn tay ôm eo của Phong Hàng Lãng đang từ từ siết chặt lại khiến cô gân như tắt thở.
Đây là lời cảnh cáo trắng trợn.
Tuyết Lạc như cảm nhận được điều đó. Không chỉ là vòng tay siết chặt _ của Phong Hàng Làng, mà trong ‹ cổ họng anh không ngừng phát ra tiếng hừ tỏ rõ thái độ rât không vừa lòng.
“Phương Diệc Ngôn, anh mau trở về trường đi. Bây giờ em đã không sao nữa rồi.”
Tuyết Lạc chỉ muôn Phương Diệc Ngôn ngay lập tức rời khỏi đây, mà không đi thì cũng không được nói gì khác nữa. Lúc nãy Phong Hàng Lãng đã rất phong độ cho Phương Diệc Ngôn mặt mũi rồi. mà Lâm Tuyết Lạc cô cũng không thể vượt qua giới hạn cuôi cùng của Phong Hàng Lãng nữa.
Mỗi người nhường một bước tất cả đều bình yên, đạo lí này chẳng lẽ không hiểu hay sao.
“Tuyết Lạc, em thật sự không sao chứ?” Phương Diệc Ngôn vân có chút lo lắng.
Anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cánh tay của Phong Hàng Lãng đang ôm eo Tuyết Lạc. Không cân biết Phong kiăng Lãng là ai của Phong gia, nhưng người mà Tuyết Lạc cưới là Phong Lập Hân, sao anh có thể tự tiện thân mật ôm Lâm Tuyết Lạc như vậy?
“Em không sao, anh mau đi đi.” Tuyết Lạc lại thúc giục.
Nhưng cảnh này khi rơi vào mắt Phương Diệc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-nhap-cot-tong-tai-yeu-say-dam/429248/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.