Có trời mới biết khi nào người đàn ông đó sẽ quay trở lại, nêu như hôm nay anh ta không vệ, chẳng phải cô sẽ bị nhốt ở đây một ngày một đêm sao? Mà quan trọng là, cho dù có quay lại, anh ta cũng chưa chắc sẽ mở cửa cho cô ra ngoài!
Thật sự là bạo lực, thô lỗ, một tên đàn ông ngang ngược!
Cô là chị dâu của anh ta, thế nào mà lại bị anh ta nhót theo cách này, đúng là đại nghịch bắt đạo!
Vấn đề là Tuyết. Lạc căn bản không biết người đản ông này vì cái gì mả đột nhiên tàn nhẫn nhốt cô ở đây, hơn nữa lại không có lí dol Một người như anh ta nếu ở thời cổ đại, đích xác chính là một bạo quân tâm tính bát định!
“Phu nhân đừng lo lăng, tôi mang cho phu nhân bát cháo kê và bánh khoai viên mà phu nhân thích ăn nhất. Phụ nhân hãy ăn chút gì đi, đừng tức giận nữa.” Dì An bưng khay đô ăn đưa vào.
- Dì An, bây giờ cháu thực sự ăn không nổi những thứ này rồi! Khốn kiệp, điên mất thôi! Làm sao mà Phòng Hàng Lãng lại có thể đối xử với chị dâu của anh ta như vậy? Có còn gọi gì là quy củ nữa?”
Rút kinh nghiệm xương máu, Tuyết Lạc bình tĩnh lại, kiên định nói: “Dì An, phiên dì đi báo cảnh sát hộ cháu!”
“Báo… cảnh sát? Như vậy… không có được!” Dì An sợ hãi, hai vợ chông nhà này không ngờ đã xích mích tới mức đòi đi báo cảnh sát rồi, như vậy có hơi quá rồi không?
“Sao lại không được, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-nhap-cot-tong-tai-yeu-say-dam/429233/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.