Khoảnh khắc bị người đàn ông công trên vai, thì một cái dép lê của Tuyết Lạc đã bị rơi ra. Mà còn lại một cái dép thì cũng không ¡ thể cứ thế mà đi được, cho nên Tuyết Lạc trực tiếp đạp rớt cái dép còn lại. Nếu hãn muôn dùng sức như Vậy, vậy để cho hắn cõng mình trở về Phong gia là được. Vừa hay có thể để cho mọi người. biết Phong Hàng Lãng là người có phẩm chât đạo đức ra sao, nửa đêm lại _ khiêng phụ nữ đi xung quanh khuôn viên trường! Theo bản năng, Tuyết Lạc vẫn dùng hai tay của mình đề che mặt. Trong lòng cô nghĩ răng, dù cho có bị chụp hình thì cũng không ai có thể nhận ra đó là cô. “Sao, học được cách uy hiếp tôi, muôn nói điều kiện với tôi sao?” Hàng Lãng khẽ quở trách: “Lâm Tuyết Lạc, em vẫn còn non nớt lắm!” Khi đi qua cổng trường, Phong Hàng Lãng chỉ phất tay với nhân viên bảo vệ một cái, bọn họ liền cung kính để cho anh ra ngoài. Đây là loại nhân viên bảo vệ gì vậy? Không thấy cô bị người đàn ông này khiêng đi một cách đây áp bức và nhục nhã sao? Ngay cả dò hỏi một câu thôi cũng không có. Tất nhiên Tuyết Lạc không. muốn bỏ lỡ cơ hội có thể được người khác giúp đỡ. Vì vậy, cô hét to lên: “Cứu tội… Cứu tôi với… Tôi bị người này bắt cóc!” Hai nhân viên bảo vệ nhìn nhau. Dường như cảm thấy rằng nếu như mình đi đến dò hỏi cũng không đúng lắm, mà không đi đến dò hỏi thì cũng không đúng lãm. “Vợ tôi còn trẻ con, tính tình hay âm ï. Có lẽ bị tôi chiêu chuộng quái! Hai vị chớ chê cười.” Phong Hàng Lãng tao nhã lịch sự, nho nhã lại cao quý. Câu giải thích này khiến mọi người cho răng đây chỉ là vợ chồng giận dỗi nhau mà thôi. Nguyên nhân cũng chỉ vì người chồng chiều chuộng vợ quá mức. Cô vợ nhỏ còn đang nóng tính, mà ông chông. lại không còn cách nào khác, chỉ có vác vợ mình lên vai khiêng ra ngoài trường. “Phong Hàng Lãng, ai là vợ của anh chứ? Ảnh khoác loác mạnh mồm như vậy không biết ngượng sao, anh không thây có lỗi với anh trai mình à? Nghe thấy anh vô sỉ mạnh mồm nói mình là “vợ” của anh ; Tuyết Lạc lập tức tức đến mức muốn Sùi bọt mép, trong nháy mắt muốn bùng nỗ cơn tức này. “Vợ à, chúng ta về nhà từ từ nói tiếp! Đừng làm chuyện cười cho người ngoài!” Sau khi Phong Hàng Lãng vây tay với hai người bảo vệ “tốt bụng”, thì anh nghênh ngang khiêng Tuyết Lạc đến chiệc xe ferrari đang đỗ ở ngoài công trường. Thoạt nhìn rất giống một ông chồng đang ra sức dỗ dành cô vợ nhỏ tính khí trẻ con của mình! Cảnh này rõ ràng là tiết tấu thể hiện tình cảm! “ …” Tuyết Lạc không nói nên lời. Cô muốn hét lên với hai nhân viên bảo vệ răng “anh ta căn bản không, phải chồng của tôi”, “anh ta chỉ muôn bắt cóc tôi”, “anh ta có gắng bắt cóc phụ nữ và trẻ em”, “anh ta là một kẻ buôn người”. Nhưng Tuyết Lạc không còn sức để hét nữa! Bởi vì cô đã bị Phong Hàng Lãng chọc cho tức điên nói không nên lời! Xem ra muốn đối phó với con quỷ ác Phong Hàng Lãng này, Tuyết Lạc cảm thây công phu tu luyện hiện tại của mình không đủ đề có thể đối phó lại anh! Cứ tưởng Phong Hàng Lãng sẽ trực tiếp đưa cô về Phong gia, nhưng không ngờ chiếc xe ferrari này không hề chạy về hướng Phong gia, mà nó đang lao đến một vùng hẻo lánh rất ít người lái xe qua lại. “Phong, Phong Hàng Lãng, anh muốn đưa tôi đi đâu?” Tuyêt Lạc hơi hoảng. “Sao nào, hiện tại mới biệt sợ rôi sao?” Phong Hàng Lãng giật giật đôi lông mày tháng tấp của anh. Trong cơn mệt mỏi nhưng lại không thiêu đi một tia kiêu ngạo. Lời này của anh khiến Tuyết Lạc càng trở nên căng thẳng hơn, cô dùng sức xÔ đây tay lái, nhưng không chút xê dịch nào cả. Người đàn ông này cũng đã chốt khóa cửa xe. “Dùng lại! Mau cho xe dừng lại! Tôi muôn xuống xe!” Con khủng hoảng đánh úp, khiến Tuyết Lạc không thê bình tĩnh lại được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]