Ngay lập tức, khơi gợi ý muốn bảo vệ của người đàn ông. Diệp Thời Niên thực sự không thể chịu được bộ dạng đáng thương khóc sướt mướt của Lam Du Du. Nếu như mình từ chối giúp đỡ cô ta, thì chính là đại nghịch bắt đạo”! ()Vốn chỉ những lời nói cùng hành vi phạm thượng tác loạn, phá hoại trật tự phong kiến. Hiện dùng để hình dung tội to ác lớn. “Được, được rồi, bà cô ạ, tôi sẽ gọi điện giúp cô!” Diệp Thời Niên lại lấy điện thoại ra lần nữa, gọi điện về cho Phong gia. Lúc này khuôn mặt hoa lê mang theo nước mắt của cô ta mới xuất hiện một tia cười nhàn nhạt. Có thể thấy rằng cô ta không hề vui vẻ. Không phải bởi vì bản thân bị quản thúc cắm tự do, mà là người đàn ông tên “Phong Hàng Lãng” không có ở đó! Cho dù địa ngục đó như thế nào, thì đối với Lam Du Du mà nói chỉ cần có anh ở đó thì nơi đó đều là thiên đường! Mà nếu như nơi đó không có anh, dù cho là thiên đường thì đối với Lam Du Du mà nói, nơi đó cũng đều là địa ngục mà thôi! Cho nên, Lam Du Du sau khi biết dấu vết của Phong Hàng Lãng, thì cô ta sẽ tìm mọi cách để thoát khỏi tòa lâu đài giống như cung điện đó, vội vàng lao ra ngoài tìm kiếm dấu vết Phong Hàng Lãng. Hai giờ sáng, điện thoại có định ở Phong gia đột nhiên vang lên, khiến cả biệt thự bỗng dưng ồn ào náo động. Nhưng ngoại trừ phòng y tế của Phong Lập Hân ra. Có lẽ là sau khi điện thoại bàn kêu lên nhiều lần thì lúc này mới có người bắt máy, Tuyết Lạc khó khăn mở mắt ra từ trong giấc ngủ mông lung: “Muộn như vậy rồi, ai còn gọi điện đến vậy? Chắc là có chuyện gì gấp chăng.” Ở bên cạnh Phong Hàng Lãng khẽ “ưm” một tiếng, anh ngủ muộn hơn Tuyết Lạc, anh vốn muốn nghĩ đến một vài cách vận động nào đó, có thể là do mệt nhọc rồi, nhìn người đẹp đang ngủ trong lòng mình, Phong Hàng Lãng cũng dần dần tiến vào giấc ngủ. Một cảm giác mang phong cách ấm áp và thanh nhàn khi ở nhà. Trong bốn tháng qua, khung cảnh như thế này dường như chưa từng xuất hiện trong cuộc sóng của Phong Hàng Lãng. Cảm nhận được cánh tay cường tráng đang ôm lấy eo mình, lúc này Tuyết Lạc mới nhận ra rằng tối qua mình đã ngủ cùng với “Phong Lập Hân”. “Lập Hân…” Tuyết Lạc theo bản năng vươn tay bật đèn ở đầu giường. “Đừng bật đèn!” Phong Hàng Lãng trầm giọng nói. Bởi vì chưa có thay đổi giọng nói ở cổ họng, cho nên giọng anh lúc này rất rõ ràng và trầm ổn. Mặc dù, Phong Hàng Lãng đã cố ý đè thấp giọng nói của mình. Nhưng âm thanh đó mặc dù là trầm thấp, nhưng nó không phải giọng nói già cỗi của Phong Lập Hân, cũng không giống giọng nói của Phong Hàng Lãng. Đó là một giọng đàn ông pha trộn giữa giọng của Phong Lập Hân và Phong Hàng Lãng. “Lập Hân?” Tuyết Lạc nghi ngờ khẽ nói, cô muốn chạm vào người của Phong Lập Hân đang ở bên cạnh. Nhưng bởi vì da thịt tiếp xúc gần với nhau, điều này cũng đã cho cô một chút thông tin, là làn da của đàn ông nhẫn bóng và rất khỏe mạnh. Khi ánh đèn được bật lên, Phong Hàng Lãng nhanh tay nhanh mắt lập tức lấy chăn phủ khắp người từ đầu đến chân. “Lập Hân, sao anh lại bịt kín như vậy làm gì?” Tuyết Lạc khẽ giật mình. “Anh sợ mình sẽ dọa em.” Giọng nói của Phong Hàng Lãng lại đè thấp giọng xuống. “Em đã không còn sợ nữa rồi…” Trái tim Tuyết Lạc khế siết lại. Cô dường như không ngờ rằng “Phong Lập Hân” lại có thể ân cần đến vậy. Anh sợ khuôn mặt bị bỏng của mình sẽ dọa cô khiếp sợ lúc nửa đêm. “Đừng quấn nữa, em không sợ đâu.” Tuyết Lạc tiến đến gần Phong Hàng Lãng hon. Chồng càng đối xử tốt quan tâm đến cô hơn, thì trong lòng cô lại càng buồn hơn nữa. Mới hai hôm trước, cô còn ngủ cùng với Phong Hàng Lãng… Nghĩ đến đây, Tuyết Lạc cảm thấy bản thân thực sự rất xấu hỗ khi đối diện với chồng mình. “Nhị thiếu gia… Nhị thiếu gia…” Dưới lầu vang lên tiếng kêu vội vã của quản gia Mạc. Nghe thấy âm thanh này, thì có lẽ ông ấy sắp lao lên được đến tầng hai rồi. Phong Hàng Lãng ở trong chăn khẽ nhíu mày, quản gia Mạc này, 80% là đã già đến mức hồ đồ rồi, lẽ nào không biết mình đang chơi trò con báo đóng giả thái tử sao? “Tuyết Lạc, em mau ra ngoài xem chuyện gì.” Phong Hàng Lãng muốn mau chóng thoát khỏi Tuyết Lạc. “Ừm, được.” Tuyết Lạc vừa nói vừa nhanh chóng đi về phía cánh cửa. Dù sao thì quản gia Mạc kêu gọi khẩn trương như vậy thì có lẽ là có chuyện gì gấp gáp rồi. Trên hành lang, Tuyết Lạc suýt chút nữa thì đụng vào quản gia Mạc đang vội vàng lao lên lầu. “Phu nhân, Nhị thiếu gia đâu? Cậu ấy còn đang ngủ sao?” Quản gia Mạc vội vàng hỏi. Tuyết Lạc giật mình, làm sao cô biết Phong Hàng Lãng đang ngủ hay không ngủ được? Có lẽ trong mắt của quản gia Mạc, tin tức về Lam Du Du quan trọng hơn nhiều so với việc Nhị thiếu gia dở trò đồi bại với chính vợ của mình. “Tôi, tôi không thấy Phong Hàng Lãng… chẳng phải tối qua anh ấy đã ra ngoài rồi sao? Anh ấy lại quay về rồi sao?” Tuyết Lạc nghỉ ngờ hỏi. “Haizz, vị Nhị thiếu gia này, đã là lúc nào rồi mà còn dở trò nghịch ngợm như vậy chứ!” Quản gia Mạc vừa nói điều này khiến cho Tuyết Lạc như rơi vào đám mây, vừa đi đến phòng ngủ chính trên lầu hai, cũng chính là phòng tân hôn của bọn họ. “Quản gia Mạc, Phong Hàng Lãng không có trong phòng đó… Lập Hân vẫn còn đang ngủ.” Tuyết Lạc cần thận nhắc nhở quản gia Mạc đang hành động quá liều lĩnh. Chờ đến khi Tuyết Lạc và quản gia Mạc cùng nhau đi vào phòng tân hôn, thì trong phòng đã không còn một bóng người nào cả. Chỉ còn lại chiếc xe lăn trống rỗng của Phong Lập Hân vẫn còn đang ở chỗ đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]