“Đúng, cứ như vậy đi!” Phong Hàng Lãng dùng một cách thực tế để thông báo cho Tuyết Lạc. Lúc này Tuyết Lạc mới ý thức được rằng người đàn ông này lại trêu mình, chỉ là không nghĩ rằng hắn để đạt được mục đích của mình mà hy sinh luôn cả thân thể? Rõ ràng cô mới là người chịu thiệt mà! Người đàn ông này không biết viết hai chữ “liêm sỉ” viết như thế nào đúng không. Tuyết Lạc nhanh chóng thu tay lại, gấp gáp đến nỗi không biết để tay ở đâu cho ổn. Cô hận không thể chặt luôn hai tay mình. Tiếng kêu chói tai cũng ngừng lại ngay sau đó, Tuyết Lạc lặng lẽ men theo cạnh giường, ngồi xuống mặt đắt. “Sao không kêu nữa?” Phong Hàng Lãng hỏi. “Kêu cái đầu anh ấy! Phong Hàng Lãng, đã là lúc nào rồi mà anh còn đùa giỡn? Sao không nghĩ cách đi!” Tuyết Lạc vẫn luôn nghĩ cách làm thế nào để phá vỡ thế khó này. Nếu tối nay mà không thành công, vậy có nghĩa là cả đêm cô sẽ phải ở cùng một phòng với người đàn ông vừa ngang ngược, vừa nguy hiểm này? Nghĩ thôi, sau lưng cũng toát cả mồ hôi lạnh. Phát hiện ra người phụ nữ không còn ngồi ở mép giường nữa, Phong Hàng Lãng cắt tiếng nhàn nhã hỏi: “Cô thật sự muốn ra ngoài?” “Đương nhiên là muốn rồi! Lẽ nào anh không muốn à?” Tuyết Lạc không hiểu mà hỏi lại. “Nhưng nếu tôi nói với cô rằng, cách duy nhát giúp chúng ta đi ra ngoài chính là cùng ngủ trên một giường, sau đó làm việc mà nam nữ khi yêu đương vẫn làm, cô còn muốn ra ngoài không?” Phong Hàng Lãng ngẫm nghĩ rồi hỏi. Anh ngược lại muốn xem xem giữa việc thủ trinh tiết và rời khỏi đây, người phụ nữ này sẽ đưa ra quyết định thế nào. *..” Tuyết Lạc quả thực ngây cả người ra, sau đó liền nỗi giận đùng đùng: “Phong Hàng Lãng, anh cho rằng tôi sẽ tin lời anh nói à? Anh đúng là xem thường tôi thật đấy, cũng không cần phải viện cái cớ thấp kém thế này đâu nhỉ?” Một hồi sau, hắn mới lắm bẩm hừ một tiếng: “Cô đừng có mà kích động quá! Thực ra tôi cũng không phải là quá muốn đâu!” *…” Tuyết Lạc không còn gì để nói, cái gì mà “không phải quá muốn đâu”? Hơn nữa còn nói một cách đầy kiêu ngạo! Cứ như mình đang yêu cầu anh ta không bằng ấy! Đúng là một tên vô liêm sĩ, thối nát! Thật sự nghĩ không ra vì sao một thân sĩ nho nhã (”) như Phong Lập Hân – Đại thiếu gia của Phong gia, lại có đứa em trai tính tình ngang bướng như Phong Hàng Lãng chứ. (*) Thân sĩ: là người có thế lực, có công danh – Nho nhã: là người có học vấn uyên thâm, có phong thái ung dung. “Vậy thì cảm ơn nhé!” Tuyết Lạc lên tiếng, gạt phắt đi câu nói của Phong Hàng Lãng. Nếu không cô sẽ bị tên đàn ông này làm tức chết. Phía giường ngủ không có tiếng trả lời của Phong Hàng Lãng nhưng không có nghĩa là người đàn ông ấy không phản ứng lại. Anh biết những thủ đoạn, những nước cờ hạ tiện của Bạch Mặc, lần này rơi vào tay bọn họ, không ngủ cũng phải ngủ, ngủ cũng phải ngủ! Lẽ nào phải để lại nòi giống của mình ở thân thể người phụ nữ này? Phong Hàng Lãng dường như không hề có ý định gì về chuyện này. Kẻ thù của anh cả Phong Lập Hân còn đang ở ngay trước mặt, làm gì còn tâm tình nói chuyện tình cảm nam nữ! Nhưng anh cũng không ngại để lại ấn ký trên người phụ nữ này. Để lại Ấn ký chỉ thuộc về Phong Hàng Lãng! Tinh thần và thể xác của nữ nhân này rất sạch sẽ. Ở thời đại này rồi, những người có thể bảo vệ được tấm màng trinh tiết của mình đến năm 20 tuổi vô cùng ít. Phong Hàng Lãng không quá để tâm việc tấm màng tượng trưng cho sự trinh bạch ấy, nhưng tắm màng của người phụ nữ này, nhất định phải là của anh. Ý nghĩ càn quấy đầy bá đạo, y như tính cách của Phong Hàng Lãng anh! “Vậy tôi đợi cô tới cầu xin tôi ngủ với cô!” Trong màn đêm, giọng nói người đàn ông nhẹ nhàng, khoan thai vang lên tựa như cơn sóng từng đợt dồn dập, bập bềnh, cho đến khi tràn ra, chạm tới trái tim người phụ nữ. Mình mà cầu xin anh ta ngủ… ngủ với mình á? Tên đàn ông này đúng là tự cao tự đại đến khùng luôn rồi! Hơn nữa lại còn là tên tự cao tự đại cấp S! Đầu óc của Tuyết Lạc mới không chập mạch nhé, sao có thể đi cầu xin anh ta ngủ… ngủ cái đầu quỷ nhà anh ấy! Tuyết Lạc đương nhiên sẽ không tin lời anh ta, cô mang tâm trạng bực dọc, không nói lời nào mà yên tỉnh ngồi trên tắm thảm cạnh thành giường. Từ bên trong gian phòng thoang thoảng mùi thơm của hoa hồng, bầu không khí đầy sự ấm áp, lãng mạn! Nó khiến người ta có cảm giác thoải mái không nói ra được. Bởi vì có Hàng Lãng làm bạn, Tuyết Lạc đã không còn sợ hãi nữa. Nhưng co vẫn lo lắng, bao giờ cô mới có thể ra khỏi đây. Cô lo lắng rất nhiều chuyện, bây giờ Phong Hàng Lãng rõ ràng là trụ cột của Phong gia, nhưng anh ta với mình lại bị nhốt ở chỗ này, nhỡ Phong Nhất Minh đem người tới Phong gia kiếm chuyện, dì An và quản gia Mạc liệu có chống đỡ nổi không? Còn nữa, mình và Phong Hàng Lãng lâu lắm rồi chưa về nhà, dì An và quản gia Mạc chắc chắn sẽ rất lo lắng, nếu để Phong Lập Hân biết được, thân thể anh ấy vốn không khỏe, sốt ruột mà nỗi giận thì không ồn. Trong bóng tối, Tuyết Lạc vì lo lắng những chuyện ấy mà khẽ thở dài. “Chỗ này quanh năm đều không có ánh mặt trời, nói không chừng trên mặt đất còn có gián, chuột bọ bò lên đấy…” Cách thức mời phụ nữ lên giường của Phong Hàng Lãng vô cùng đặc biệt. Bên cạnh lập tức vang lên âm thanh dữ dội. *A… Chỗ này có chuột thật 4á?” Tuyết Lạc dùng tốc độ sắm chớp nhanh chóng đứng dậy rồi leo lên giường. Trong đêm tối tĩnh lặng thế này, sự tôn tại của chuột bọ và gián càng thêm đáng sợ. Thấy người phụ nữ chủ động leo lên giường, Phong Hàng Lãng vừa mới đưa tay lên, Tuyết Lạc liền chui vào lòng anh: “Ngủ thôi! Đừng có giày vò tôi nữa!” Ai đang giày vò ai chứ? “Phong Hàng Lãng, anh, anh đừng ôm tôi có được không?” Tuyết Lạc sợ bóng tối, nhưng cô càng sợ những cử chỉ thân mật của anh. “Cô phải biết, bây giờ tôi muốn ngủ với cô là chuyện dễ như trở bàn tay! Cô không phản kháng nổi cũng không thoát được đâu!” Một tay Phong Hàng Lãng để ở trước ngực Tuyết Lạc, đem thứ mềm mại, tràn đầy nắn thành hình dạng đẹp mắt. Cảm giác mềm mại ấy, đầy đặn ấy khiến cho tay anh lại muốn hưởng thụ thêm lần nữa. Người con gái trẻ tuổi có cơ thể nhẹ nhàng, mềm mại lắp đầy vòng ôm của Phong Hàng Lãng, sự mềm mại và sức lực trong khoảnh khắc ấy như hoà vào nhau, ngay cả bầu không khí cũng thoang thoảng ý vị đầy mê người. “Anh sẽ không làm thế! Vì anh tôn trọng anh cả!” Tuyết Lạc đương nhiên biết mình đang trong thế hiểm. Hơn nữa, tên đàn ông này lại có sở thích bắt lương như loài sói hung ác. Đúng như tên đàn ông ấy đã nói, mình phản kháng không nỗi, càng không chạy thoát được. Tuyết Lạc hoàn toàn ý thức được đêm nay mình lành ít dữ nhiều. Nhưng cô rất thông minh, lại biết nhìn xa trông rộng. Biết được Phong Hàng Lãng vẫn luôn tôn trọng Phong Lập Hân, cô chỉ có thể đem Phong Lập Hân ra để cứu lấy bản thân. “Tôi ngủ với cô… có liên quan tới việc tôn trọng anh cả hay không sao?” Bàn tay Phong Hàng Lãng lướt qua vùng eo của Tuyết Lạc, cô liền nhắc tay lên nhéo một cái. Anh rất thích cảm giác ấy. Người con gái còn trẻ, vô cùng sạch sẽ, khoan khoái nhẹ nhàng. Một sự thuần khiết, đẹp đế chưa từng bị người khác khai phá. “Phong Hàng Lãng, anh nghịch đủ chưa? Tôi biết anh rất thông minh, mau chóng tìm cách thoát ra ngoài đi?” Tuyết Lạc cố dời chủ đề và sự chú ý của hắn. Cái mông nhỏ bị anh véo có chút đau đau, lại ngứa ngứa khiến Tuyết Lạc muốn dùng tay gãi một cái. Cô hơi cong người, muốn tránh khỏi bàn tay tà ác của người đàn ông. “Đã bảo cô đừng có động đậy rồi mà! Sao cứ mãi không nghe lời thế!” Phong Hàng Lãng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt từ mái tóc Tuyết Lạc liền muốn trừng phạt, đặt một nụ hôn nặng nề lên cánh môi cô, như chim ưng lao xuống đớp lấy con mồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]