Nhưng Tuyết Lạc nhìn ra được, Phong Hàng Lãng căm ghét bị nhốt như vầy. Tựa như mãnh thú đang bị nhốt trong lồng sắt.
Cô nghĩ muốn nói vài lời an ủi anh, nhưng lại không biết mình nên nói gì với anh. Trong lòng vô cùng day dứt, Tuyết Lạc hơi hơi gục đầu xuống.
Cô nhìn ra được, Phong Hàng Lãng cùng người đàn ông bắt cóc mình có quen biết. Tuyết Lạc không rõ lắm rốt cuộc bọn họ bắt cóc cô với mục đích gì. Phong Hàng Lãng vừa nói câu “Không phải lỗi của cô. Người bọn họ muốn đối phó là tô”
dường như làm cô thoáng nhẹ nhõm một chút.
Chỉ là chuyện này dù sao cũng là vì mình nên mới xảy ra, Tuyết Lạc dù nhiều hay ít vẫn có chút tự trách. Nếu như cô nghe lời anh ấy không đi ra ngoài, có lẽ bọn chúng sẽ không có cơ hội để bắt cóc cô. Cũng sẽ không liên lụy anh ấy với cô bị nhết tại đây.
Hai bên yên lặng trong chốc lát, vẫn là Tuyết Lạc lên tiếng xin lỗi “Thật xin lỗi… hại anh bị nhốt ở đây.”
“Đã nói rồi, không phải là lỗi của cô! Người bọn chúng muốn đối phó là tôi!” Phong Hàng Lãng cắn đứt đầu lọc, thở ra ngụm khí tức giận.
“Nếu như tôi nghe lời anh, mỗi ngày ngoan ngoãn ở nhà thì tốt rồi. Bọn chúng cũng sẽ không có cơ hội.” Nhìn qua nam nhân kìm nén tức giận như mãnh thú bị vây khốn, Tuyết Lạc thật sự đau lòng. Cũng khó chịu thay Phong Hàng Lãng.
Phong Hàng Lãng ngước nhìn cô gái đang đứng nhìn mình chăm chú, môi mỏng khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-nhap-cot-tong-tai-yeu-say-dam/429189/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.