Chương trước
Chương sau
Nhưng Tuyết Lạc nhìn ra được, Phong Hàng Lãng căm ghét bị nhốt như vầy. Tựa như mãnh thú đang bị nhốt trong lồng sắt.
Cô nghĩ muốn nói vài lời an ủi anh, nhưng lại không biết mình nên nói gì với anh. Trong lòng vô cùng day dứt, Tuyết Lạc hơi hơi gục đầu xuống.
Cô nhìn ra được, Phong Hàng Lãng cùng người đàn ông bắt cóc mình có quen biết. Tuyết Lạc không rõ lắm rốt cuộc bọn họ bắt cóc cô với mục đích gì. Phong Hàng Lãng vừa nói câu “Không phải lỗi của cô. Người bọn họ muốn đối phó là tô”
dường như làm cô thoáng nhẹ nhõm một chút.
Chỉ là chuyện này dù sao cũng là vì mình nên mới xảy ra, Tuyết Lạc dù nhiều hay ít vẫn có chút tự trách. Nếu như cô nghe lời anh ấy không đi ra ngoài, có lẽ bọn chúng sẽ không có cơ hội để bắt cóc cô. Cũng sẽ không liên lụy anh ấy với cô bị nhết tại đây.
Hai bên yên lặng trong chốc lát, vẫn là Tuyết Lạc lên tiếng xin lỗi “Thật xin lỗi… hại anh bị nhốt ở đây.”
“Đã nói rồi, không phải là lỗi của cô! Người bọn chúng muốn đối phó là tôi!” Phong Hàng Lãng cắn đứt đầu lọc, thở ra ngụm khí tức giận.
“Nếu như tôi nghe lời anh, mỗi ngày ngoan ngoãn ở nhà thì tốt rồi. Bọn chúng cũng sẽ không có cơ hội.” Nhìn qua nam nhân kìm nén tức giận như mãnh thú bị vây khốn, Tuyết Lạc thật sự đau lòng. Cũng khó chịu thay Phong Hàng Lãng.
Phong Hàng Lãng ngước nhìn cô gái đang đứng nhìn mình chăm chú, môi mỏng khẽ nhếch lên độ cong nho nhỏ, nhẹ giọng: “Đứng nãy đến giờ không mệt? Lại đây ngồi đi.”
Tuyết Lạc mím mím môi. Đương nhiên là mệt rồi. Gót giày tuy không quá cao, nhưng đứng lâu vẫn sẽ khiến người ta mệt mỏi.
Nhưng gian nhà này, phòng ở không giống phòng ở, nhà giam lại không giống nhà giam. Phân thành 2 gian, gian ngoài gian trong, bên trong Tuyết Lạc đã nhìn qua rồi, thế mà lại là phong cách hồng phấn, khiến người ta cảm thấy ái muội. Mà gian ngoài, chỉ có một cái ghế sô pha đôi, một bàn trà đơn giản, còn có một chiếc TV treo tường.
Sô pha không lớn, Phong Hàng Lãng vóc dáng to cao đã chiếm nhiều hơn 2/3 diện tích, cô lại ngồi xuống, tựa hồ có chút chật chội.
Thế là Tuyết Lạc đem theo ý tốt nói dối: “Tôi… không mệt.” Cô nhìn thấy camera ngoài cửa sắt, thì lại càng không muốn ngồi quá gần với anh.
Nhìn thấy cô giữ khoảng cách với mình như vậy, Phong Hàng Lãng cũng không ép cô ngồi xuống. Lúc sau bình tĩnh, hắn bắt đầu điều tra căn phòng nho nhỏ tựa như nhà giam lại không giống nhà giam này.
“Phong Hàng Lãng, chúng ta phải nghĩ ra cách thoát khỏi đây.
Đã trễ như thế này rồi, chúng ta vẫn chưa trở lại, dì An với quản gia Mạc sẽ cực kỳ lo lắng. Anh hẳn là có quen biết với bọn chúng. Anh chịu khó ủy khuất nói vài lời hay với bọn họ,thái độ khiêm nhường một chút. Đại trượng phu co được dãn được, có chuyện gì chờ chúng ta thoát ra được lại bàn.”
Tuyết Lạc thiện ý nhắc nhở Phong Hàng Lãng. Từ những lời đối thoại giữa Bạch Mặc và Phong Hàng Lãng có thế thấy được bọn họ không những có quen biết, hơn nữa giữa bọn họ cũng không có thâm cừu đại hận gì. Lúc nãy cũng chỉ là dừng ở đấu võ miệng, nói vài lời ác liệt. Cũng không có đến mức không thể vãn hồi. Cảm giác như bọn họ chỉ là kèn cựa nhau mà thôi. Ngay cả con ngao hung tàn đối với Phong Hàng Lãng cũng rất thân mật.
Hiện tại nghĩ lại, Tuyết Lạc cảm thấy con chó kia cũng không phải là nhất kiến chung tình, mà là đã biết Phong Hàng Lãng từ trước.
“Cái gì, cô bảo tôi cúi đầu trước thằng nhãi kia?” Phong Hàng Lãng thấp giọng hừ lạnh.
“Hàng Lãng, anh cũng nói là căn phòng này không có lối thoát nào khác. Bọn họ dây dưa được, nhưng chúng ta dây dưa không nỗi nha. Lại nói, nếu như anh Phong Lập Hân biết được chúng ta bị nhốt ở chỗ này, sẽ lo lắng, sốt ruột như thế nào!”
Tuyết Lạc lời hay ý đẹp khuyên bảo.
Vừa nhắc đến Phong Lập Hân, con ngươi Phong Hàng Lãng co lại, hắn thật không nghĩ đến anh hắn Phong Lập Hân lại nghĩ đến nhờ Nghiêm Bang đem hắn cùng với cô gái này nhốt tại căn phòng này tạo em bé?!
Đây là anh hắn đối hắn tình yêu lan tràn? Hay là vũ nhục Phong Hàng Lãng hắn đây. Con nối dõi của hắn, sao lại phải dùng đến loại thủ đoạn ép buộc này! Không ngờ Phong Lập Hân có thể nghĩ ra cách này.
: “Cô vội vã muốn ra ngoài đến như vậy là bởi vì lo lắng cho Phong Lập Hân?” Phong Hàng Lãng chận rãi hỏi.
Phong Lập Hân nếu biết được Nghiêm Bang đã thành công đem hắn cùng với cô gái ngu ngốc này nhốt lại cùng nhau tạo em bé, nhất định không phải là lo lắng sốt ruột, mà là trộm vui sướng nha.
Tuyết Lạc im lặng gật đầu, hít thật sâu nói: ‘Lập Hân là chồng của tôi, tôi không muốn anh ấy lo lắng vì tôi.” Dừng lại một chút, Tuyết Lạc lại bỗ sung một câu: “Thực ra anh cậu đối với tôi khá tốt. Tôi sẽ chăm sóc anh ấy cả đời.”
“Cô có thể chăm sóc anh tôi cả đời? Phải không Lâm Tuyết Lạc?” Giọng Phong Hàng Lãng lạnh đi: “Cô tin tưởng cô có thể hết lòng chiếu cố anh tôi cả đời. Chẳng lẽ cô dám nói cô chưa từng rung động đối với người đàn ông khác?”
Phong Hàng Lãng lia mắt về phía cô, ánh mắt sắc bén dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô. Ánh mắt sắc bén đó, ánh lên chút xấu xa. Vén lên trong sâu thẳm linh hồn Tuyết Lạc khát khao hướng tới sự tốt đẹp của tình yêu, nhẹ nhàng kích thích.
Ánh mắt Tuyết Lạc vội vàng lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó nữa. Nói thật, ánh mắt của anh có lực sát thương quá lớn, hơi không để ý, lập tức sẽ không thể khống chế đắm chìm vào nhu tình hư ảo của hắn. Chính xác mà nói, đó là một loại khí phách, phẩm chất hấp dẫn, cao quý.
Biết rõ là không thể yêu, nhưng vẫn sẽ bị mê hoặc đến cầm lòng không được. Một chút một chút bị mài mòn như tằm ăn lá.
Mặt hồ yên ả đã gợn sóng, muốn bình ổn lại làn sóng đó không phải là chuyện dễ dàng. Tuyêt Lạc vẫn luôn đè nén sự rung động với người nam nhân này.
Tuyết Lạc hít sâu điều chỉnh nhịp thở, sau đó lấy lại bình tĩnh, ít nhất là vẻ mặt đã bình tĩnh lại: “Tôi có thể làm được.”
“Mạnh miệng! Cô căn bản làm không được.” Phong Hàng Lãng cười lạnh một tiếng. Sau đó hít nhẹ một hơi: “Cô không đủ tư cách chiều cố anh tôi cả đời.”
“Tôi là vợ mà không đủ tư cách, vậy thì những người khác càng không đủ tư cách!” Nói thật ra, đang ở trong cảnh này, Tuyết Lạc cũng không muốn chống đối người đàn ông này, nhưng mà hắn ta thật biết cách làm người ta tức giận. Luôn khinh có ý khinh thường cô.
Nữ nhân nhanh mồm dẻo miệng làm Phong Hàng Lãng không thoải mái. Đặc biệt là lúc Tuyết Lạc cứ một hai nhắn mạnh nàng là vợ của Phong Lập Hân, lại càng chọc hắn thêm tức giận.
Nhưng lại không phát tác được! Bởi vì hắn muốn cô gái này chủ động yêu hắn, và một lòng một dạ yêu hắn, như thiêu thân lao đầu vào lửa.
“Lại đây.” Phong Hàng Lãng nhìn về phía cô đang đứng, hướng Tuyết Lạc ngoắc một cái, động tác nửa ôn nhu nửa phong tình, tựa như đang ngoắc con mèo con chó.
Nhìn là biết Phong Hàng Lãng có ý xấu, Tuyết Lạc đương nhiên sẽ không đi qua, dịch ra đứng phía xa.
“Bảo cô lại đây! Tai điếc à?” Phong Hàng Lãng nổi giận, giọng nói lại mang theo lười biếng. Không hề bởi vì đang bị nhốt ở đây mà khẩn trương bắt an, ngược lại còn thản nhiên thả lỏng.
“Phong Hàng Lãng, anh muốn làm cái gì?” Tuyết Lạc khẩn trương hỏi.
“Tôi muốn ôm cô!” Phong Hàng Lãng ma nị trả lời.
“Ôm cái đầu anh!” Tuyết Lạc quả thật là không biết nói gì. Lửa sắp cháy đến nơi, hắn ta vẫn còn hứng thú đùa giỡn đượ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.