Chương trước
Chương sau
Viên Đóa Đóa bị hù dọa bởi hành động của Phong Hàng Lãng, cho nên thật sự im lặng, ngoan ngoãn ngồi cùng Tuyết Lạc ở ghế phó lái.
Tuy nói xe thể thao này chỉ có hai chỗ ngồi, nhưng ghé phó lái có không gian lớn. Vả lại Tuyết Lạc và Viên Đóa Đóa đều là kiểu người có thân hình nhỏ nên không cảm thấy chật chội chút nào.
Viên Đóa Đóa còn muốn nói điều gì, Tuyết Lạc lại ra hiệu im lặng, ý bảo cô đừng chọc giận Phong Hàng Lãng nữa.
Thật không ngờ Phong Hàng Lãng mặt lạnh này có thể khiến Viên Đóa Đóa luôn mạnh mẽ biến thành một con mèo nhà ngoan ngoãn. Thật đúng với câu nói kia của Phong Hàng Lãng: “Viên Đóa Đóa sao có thể mạnh hơn Phong Hàng Lãng!”
Giống như lo sợ máu ở chân mình chảy ra làm bần xe thể thao, Viên Đóa Đóa vẫn dùng sức kiềm chế vết thương.
“Một chiếc xe mà thôi, sẽ không ai tiếc!” Phong Hàng Lãng bình thản nói, mắt vẫn không có liếc sang bên này chút nào.
Nhưng rơi vào tai Viên Đóa Đóa, trong lòng cô vẫn thấy ấm áp.
Hoặc vì đây là lần đầu tiên có người khác giới quan tâm cô như thế. Cô chính là cảm động, cô biết Phong Hàng Lãng là bạn trai Tuyết Lạc, cô sẽ không mang ý nghĩ không đứng đắn nào với hắn.
Tuyết Lạc dù sao cũng được coi là một nửa thiên kim, mà Viên Đóa Đóa cô, là một người ngay cả nhà cũng không có.
“Phong tiên sinh, cảm ơn anh đã cho tôi đi nhờ đoạn đường này. Phiền anh cho tôi xuống trạm xe buýt trước mặt.” Viên Đóa Đóa yếu ớt nói. Không hiểu tại sao cô không thể nâng cao giọng trước mặt Phong Hàng Lãng.
“Đóa Đóa, về Phong gia cùng tớ đi, vết thương cậu nặng như vậy, nhất định sẽ bị viện trưởng Trì hỏi. Cậu ở cùng tớ, lát nữa viện trưởng Trì hỏi tớ sẽ nói cậu ở chỗ tớ, bà ấy cũng yên tâm.”
Tuyết Lạc ôm eo Viên Đóa Đóa, không để cho cô xuống xe.
Phong Hàng Lãng trầm mặc. Từ trước giờ hắn luôn ít nói, chỉ có ở trước mặt người phụ nữ ngu ngốc Lâm Tuyết Lạc này, hắn mới trở nên nói nhiều. Hắn giống như là bị đầu độc, làm người khác khó có thể tin.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, là điện thoại di động của Phong Hàng Lãng. Tuyết Lạc vội vàng cầm điện thoại di động đưa đến trước mặt người đàn ông này.
“Kết nói Bluetooth đi.” Phong Hàng Lãng lãnh đạm nói.
Tuyết Lạc đem tai nghe bluetooth nhét vào tai phải Phong Hàng Lãng, điện thoại được kết nói.
Phong Hàng Lãng nói chuyện với người ta bằng tiếng Tây Ban Nha, Tuyết Lạc căn bản là nghe không hiểu chữ nào. Chẳng qua là thấy mặt Phong Hàng Lãng cứng ngắc một lúc, sau lại cười lạnh. Sau đó cáu kỉnh rít lên, cuối cùng ném thẳng tai nghe xuống bảng điều khiển.
Thật là một người đàn ông thô bạo.
Trong nháy mắt, cả ba người im lặng. Buồng xe nhỏ trở nên đè nén, chật chội.
“Cô nghe hiểu tiếng Tây Ban Nha sao?” Phong Hàng Lãng đột nhiên hỏi.
Tuyết Lạc cho là Phong Hàng Lãng hỏi mình, vội vàng lắc đầu.
“… Ừ.”Do dự một chút, Viên Đóa Đóa mới trả lời.
Viên Đóa Đóa thật khâm phục, Phong Hàng Lãng quả thực là nhân vật lợi hại, có thể nhìn rõ mọi việc. Cho nên từ biểu hiện rất nhỏ của cô có thể đoán được cô nghe hiểu hắn và người bên kia nói chuyện.
Sau đó, Phong Hàng Lãng dùng tiếng Tây Ban Nha trao đổi với Viên Đóa Đóa, Viên Đóa Đóa cũng dùng tiếng Tây Ban Nha lưu loát trả lời Phong Hàng Lãng.
Tuyết Lạc hoàn toàn im lặng. Cô ngoan ngoãn làm người vô hình. Cô nghe không hiểu Viên Đóa Đóa và Phong Hàng Lãng nói chuyện gì, chỉ biết bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, còn mình là người dư thừa, thậm chí không tính là khán giả.
Nếu không phải để ngăn cách Lâm Tuyết Lạc cô, tại sao cô ấy phải nói tiếng Tây Ban Nha để cô không hiểu!
Tuyết Lạc đột nhiên nghĩ nếu Phong Hàng Lãng cưới Viên Đóa Đóa chẳng phải là chuyện rất tốt sao? Tuy nói Viên Đóa Đóa không có xuất thân cao sang, nhưng Viên Đóa Đóa lúc nào cũng giàu nghị lực, giống như một viên đá kiên cường từ trong xương tủy, Tuyết Lạc nghiêng đầu nhìn Phong Hàng Lãng và Viên Đóa Đóa, bọn họ đều nói chuyện rất vui. Như vậy, cô lại thấy bọn họ vô cùng xứng đôi.
Lúc trở lại Phong gia, quản gia Mạc và y tá Hình đã chờ sẵn ngoài sân.
Phong Hàng Lãng vừa dừng xe, liền chui ra khỏi buồng lái, đi vào phòng khách Phong gia. Hắn căn bản cũng không quan tâm Tuyết Lạc và Viên Đóa Đóa đang vắt vả bước ra từ ghế lái phụ.
Tuyết Lạc đỡ Viên Đóa Đóa khập khiễng từng bước tiến vào phòng khách Phong gia, cô ấy cũng không nói muốn rời đi. Y tá Hình giúp Viên Đóa Đóa xử lý vết thương, Tuyết Lạc bước vào phòng bép lấy ra hai bát cháo nhỏ, mỗi người một bát uống.
“Đóa Đóa, lúc nãy Phong Hàng Lãng nói chuyện gì trong điện thoại vậy? Tớ thấy hắn tức giận, vừa gào lại vừa ném tai nghe.”
Cuối cùng, Tuyết Lạc cũng không nhịn được hỏi Viên Đóa Đóa.
Viên Đóa Đóa đột nhiên cười: “Lâm Tuyết Lạc ơi Lâm Tuyết Lạc, cậu quan tâm Phong Hàng Lãng như thế, còn mạnh miệng không thừa nhận hắn là bạn trai mình?”
Vẻ mặt Tuyết Lạc trầm xuống, sau đó giống như lấy hết dũng khí, bình tĩnh nhìn thẳng Viên Đóa Đóa nói dõng dạc: “Thật ra tớ kết hôn rồi! Từ một tháng trước.”
“Cái gì? Cậu và Phong Hàng Lãng đã kết hôn rồi?” Viên Đóa Đóa kinh ngạc nói. “Tốc độ nhanh vậy sao?”
“Không phải… không phải cùng Phong Hàng Lãng! Mà là cùng anh trai hắn… Phong Lập Hân!” Tuyết Lạc cắn môi mình. “Lập Hân bị bỏng nặng, bị hủy dung mạo, cậu cũng thấy qua tin tức liên quan đến anh áy rồi.”
“Cái gì? Phong Hàng Lãng là em trai Phong Lập Hân? Cậu…
cậu là kết hôn với Phong Lập Hân? Phong Lập Hân không phải là bị bỏng nặng đến nỗi không thể tự lo cho cuộc sống của mình sao? Sao cậu… cậu lại gả cho hắn?” Viên Đóa Đóa thật sự kinh ngạc.
Điều cô kinh ngạc thứ nhất là quan hệ anh em giữa Phong Hàng Lãng và Phong Lập Hân, điều thứ hai là Lâm Tuyết Lạc lại gả cho Phong Lập Hân? Nói cách khác, Phong Hàng Lãng chính là em rễ Tuyết Lạc? Mà Tuyết Lạc lại là chị dâu Phong Hàng Lãng?
Đối mặt với các câu hỏi của Viên Đóa Đóa, Tuyết Lạc không biết trả lời ra sao. Cô có thể trả lời thế nào? Nói là cô tự nguyện gả cho Phong Lập Hân sao?
“Tớ biết, nhất định là Hạ gia ép cậu gả đi?” Nguyên nhân như vậy, không khó đoán ra.
“Cũng là tớ tự nguyện. Cũng xem như giúp cậu một chuyện cấp bách.” Tuyết Lạc nhẹ nhàng nói.
“Tại sao Hạ Chính Dương kia không thể chọn một trong ba cô con gái gả cho Phong Lập Hân? Thật biết bắt nạt người cháu ngoại như cậu!” Viên Đóa Đóa nói với vẻ bắt công.
Tuyết Lạc im lặng, không lên tiếng.
Đột nhiên, từ phía sau Viên Đóa Đóa ôm lấy cả người Tuyết Lạc lắc lư: “Tuyết Lạc, cô gái ngốc nghéch, ấm ức lớn như vậy, sao không nói với tớ câu nào? Có còn xem tớ là bạn thân nữa không!”
Tuyết Lạc ê ẩm trong mũi. “Đóa Đóa, cậu đừng nói thế… gả cho Phong Lập Hân, tớ không hối hận. Mặc dù vẻ ngoài anh ấy bị phá hủy, nhưng anh ấy vẫn tài hoa hơn người, vẫn tỏa sáng như cũ. Cho nên sau này cậu đừng trêu đùa tớ và Phong Hàng Lãng nữa. Tớ và hắn không hề có quan hệ đó! Hắn quan tâm tớ là bởi vì tớ là người phụ nữ của anh trai hắn thôi!”
“Tuyết Lạc, tớ thật có lỗi, tớ không biết chuyện này!” Viên Đóa Đóa gấp gáp giải thích.
“V¡ thế, tớ cũng không trách cậu! Nhưng cậu nhát định phải giữ bí mật! Tớ không muốn viện trưởng Trì lo lắng cho tớ! Càng không muốn mọi người thương hại tớ! Tớ sẽ không cảm thấy bản thân mình đáng thương!” Tuyết Lạc quay lại ôm Viên Đóa Đóa.
Viên Đóa Đóa gật đầu, thở dài một tiếng: “Tuyết Lạc, thật ra vẻ ngoài cậu nhìn yếu đuối nhưng trong lòng lại vô cùng kiên cường! Không giống như tớ, bên ngoài tỏ vẻ mạnh mẽ, thật ra nội tâm lại vô cùng mỏng manh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.