“Cô thông minh như vậy, hẳn sẽ không lấy lòng một cách vô ích.
Nói thử xem mục đích của cô là gì.”
Hàng Lãng thờ ơ lên tiếng.
Được rồi, vẫn là bị người đàn ông này nhìn thấu.
Mình đúng là có chuyện muốn nhờ vả hắn mà.
Tuyết Lạc mím môi, nhẹ nhàng nói.
“Anh có thể cho tôi một trăm nghìn làm từ thiện không?”
Động tác dùng bữa của Hàng Lãng chợt dừng lại, sau đó tao nhã đặt nĩa xuống, thong dong nói.
“Được, lên tầng đi, tôi cho cô.”
A, người đàn ông này lại tốt như vậy? Cũng chẳng hỏi xem cô lấy tiền từ thiện làm gì, cứ thế mà đáp ứng cô? Quả nhiên là giàu có nha! Xem ra Hạ Dĩ Cầm nói hắn là tài phiệt mới nổi của Thân Thành, quả thật không hề sail Hàng Lãng đi phía trước.
Hắn sải từng bước chân dài vững vàng, khiến Tuyết Lạc cơ hồ phải chạy chậm mới có thể đuồi kịp.
Cũng may đường đi lên tầng cũng không dài.
Vào phòng, Hàng Lãng đột nhiên xoay người, ép Tuyết Lạc vào bức tường sau lưng.
Nhìn thế nào cũng thấy giống mấy cảnh tượng trong phim truyền hình tình cảm.
“Hàng Lãng, anh, anh muốn làm gì?”
Hô hấp của Tuyết Lạc lập tức trật nửa nhịp.
“Lâm Tuyết Lạc, cô chỉ đưa ra mức giá một trăm nghìn, có phải hơi ít không?”
Hàng Lãng dùng cơ thể tráng kiện vắt kiệt không khí giữa hắn và Tuyết Lạc, ngày càng áp sát hơn.
“Bất quá cô cũng thật biết thân biết phận, cũng nhận thức được bản thân chỉ đáng một trăm nghìn.”
Lúc này Tuyết Lạc mới hiểu rõ: người này dẫn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-nhap-cot-tong-tai-yeu-say-dam/429130/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.