Chương trước
Chương sau
Ngón tay thon dài của Long Triệt nhẹ nhàng vén lên mấy sợi tóc rũ trên trán Tô Hiểu, để cho mặt cô hoàn toàn bày ra trong tầm mắt hắn.
Đúng là một con nhóc ngu ngốc, vì cái gì mà khuôn mặt luôn lộ ra bộ dạng khor sở, sắc mặt xanh xao, Vẻ mặt thì tối sầm tiều tụy. Bọn Lý Tuấn bọn hắn nói quả không sai, nếu bọn hắn mà nhìn thấy cô bây giờ, chắc chắn sẽ cắn lưỡi hối hận vì đã từng tâng bốc sự mạnh mẽ Tô Hiểu quá đáng.
"Tiểu Hạo tử, Tiểu hạo tử...." Đột nhiên, Đồng Vũ Lăng trong vô thức kêu kên những tiếng gọi.
Long Triệt nhăn mày. Tiểu chuột? Cái đồ tiểu ngu ngốc này mơ thấy Tiểu chuột? Thật là kỳ quái, sao lại có giấc mơ không tốt như vậy, lại mơ thấy con chuột?!!! Long Triệt cười nhẹ, hắn vuốt chóp mũi Tô Hiểu, sau đó thì cứ như thế bất thần nhìn nàng chăm chú, mãi đến khi giúp việc tiến vào mới hòan hồn:
" Đại thiếu gia, đã tám giờ rồi, đại thái thái kêu cậu xuống ăn điểm tâm."
Sau khi giúp việc rời đi, Long Triệt vẫn đứng đó nhìn cô một lúc lâu nữa rồi mới đi chậm rãi đi tắm rửa, ước chừng 15 phút sau, hắn mới xuống tầng cùng với cặp tài liệu trên tay.
Thời gian trôi qua, mặt trời cũng từ từ lặn. Cho đến lúc Đồng Vũ Lăng tỉnh lại thì đã hơn ba giờ sáng.
Nhìn xung quanh là căn phòng quen thuộc, Đồng Vũ Lăng nhướng mày, cô bắt đầu nghĩ lại những sự việc đêm qua. Sau khi cô trở về, thay đi bộ quần áo ướt, tắm nước nóng xong, mới vừa nằm xuống đã có cảm giác mi mắt nặng nề, đầu có phần đau, cuối cùng thì đã ngất đi.
Đã xảy ra chuyện gì???!!!! Tại sao cô lại ở trong phòng Long Triệt??? Bảo Bảo đâu? Nghĩ đến con,Đồng Vũ Lăng lập tức xoay người ngồi dậy, đáng tiếc là toàn thân vô lực.!!!
Vừa đúng lúc này thì cửa phòng bị đẩy ra, Tiểu Thúy đi đến, nhìn thấy Tô Hiểu đã tỉnh, cô vui mừng hướng đến trước giường:
"Đồng Vũ Lăng tiểu thư, cô đã tỉnh?"
Đồng Vũ Lăng gật đầu, nhẹ giọng nói:" Tiểu Thúy, đã xảy ra truyện gì? Tại sao tôi lại ở trong căn phòng này? Còn có, Bảo Bảo, con không sao chứ?"
" Vũ Lăng tiểu thư cô yên tâm, tiểu thiếu gia không có việc gì, hiện tại đang ngủ trưa. Có thể đêm qua cô mắc mưa nên bị cảm nặng,bác sĩ đã khám bệnh, ông ấy nói không có gì đáng ngại. Đại thái thái lo lắng người cảm nặng sẽ lây sang tiểu thiếu gia nên đã dặn chúng em dọn một phòng khác cho cô nhưng là đại thiếu gia cố ý ôm cô đến đây." Tiểu Thúy tỉ mỉ kể lại.
Long Triệt ôm mình tới nơi này? Đồng Vũ Lăng nhất thời ngạc nhiên, đồng thời tâm tình vui vẻ hẳn lên. Thực tế, Tô Hiểu chẳng có tí yêu cầu nào thì chỉ một hành động, liền cũng làm cho cô cảm thấy cao hứng vui mừng.
"Đồng Vũ Lăng tiểu thư, cô một ngày nay đã chưa ăn uống gì, em đã nấu cháo giải cảm, để em đi lấy cho cô." Tiểu Thúy vừa nói đã đi mất tăm.
Không tới năm phút đồng hồ cô đã quay lại, giúp Đồng Vũ Lăng ăn xong cháo, uống thuốc, lại chu đáo đỡ cô nằm xuống:" Bác sĩ nói cô cần nghỉ ngơi nhiều. Còn tiểu thiếu gia, cô không cần lo lắng, chúng em sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt, mà còn.... đại thái thái cũng sẽ chăm sóc cho cậu ấy."
Đồng Vũ Lăng gật đầu, nói lời cảm ơn, cô nhìn theo bóng Tiểu Thúy ra ngoài, rất nhanh lại ngủ say! Khi tỉnh lại, đã làn sáng ngày thứ hai. Trên giường vẫn chỉ có một mình cô.
Tâm tình Đồng Vũ Lăng hôm nay đã tốt lên rất nhiều, toàn thân khí lực cũng không tồi, cô đứng dậy, vốn định đi thăm con, nhưng lại lo lắng sẽ truyền bệnh lại không muốn thấy Khưu Tuyết Liên tức giận, cuối cùng vẫn nhịn xuống,tìm tiểu Thúy hỏi thăm tình hình con trai. Khi biết con vẫn khỏe mạnh, cô tâm tình rất tốt, đi xuống tầng một lại gặp đúng bà nội.
Thực chất, Miêu Dĩnh rất lo lắng cho bệnh của Đồng Vũ Lăng, nhưng bởi vì cô vẫn đang ở phòng của Long Triệt nên bà cũng ngại vào thăm, nhưng mỗi ngày bà đều hỏi giúp việc tình hình của Đồng Vũ Lăng.
Đồng Vũ Lăng tại đáy lòng cảm tạ không thôi, cô nói chuyện với bà một lúc rồi đứng dậy đi dạo vườn hoa. Chợt nhớ đến việc Tiểu Hạo Tử thất hứa, tâm tình có chút trùng xuống.
"Hôm nay cảm giác như thế nào? Thân thể không có việc gì chứ?" Bỗng dưng, một tiếng nói ôn nhu đột nhiên vang lên, Long hạo chính là đang hướng phía Đồng Vũ Lăng mà đi tới.
Đồng Vũ Lăng lễ phép mà hướng hắn gật gật đầu: "Tôi thấy rất tốt, đã thất lễ rồi!!!"
"Cô tuổi còn trẻ, nên là cười nhiều một chút, rộng rãi một chút." Long hạo ở bên người cô dừng lại.
Đồng Vũ Lăng không nói, cô vẫn ngắm biển hoa trước mặt.
"Hoa hạnh phúc, nó có thể đem đến sức khỏe, vận ,ay cũng như sự sảng khoái, thoải mái." Long hạo cũng bình tĩnh nhìn chăm chú vào vườn hoa cúc kia.
Đồng Vũ Lăng trong lòng dấy lên một tia chua sót, trầm mặc một lúc, cô chầm chậm nói: "Trước kia tôi cũng từng tin tưởng vào ý nghĩa đó nhưng giờ phát hiện, đó chỉ là cổ tích ở hiện tại, ko thể nào xảy ra."
" Một con người hoạt bát năng động ko phải chỉ có tình yêu mà còn có tình thân cũng với... tình bạn"
"Tôi toàn tâm toàn ý đi yêu một người, nhưng lại nhận lấy toàn là đau thương; tôi thật sự rất muốn có những cuộc trò chuyện nhưng đối phương lại trốn tránh không gặp. Có lẽ, tôi cô đơn đã được định sẵn, nhất định là sẽ rất thống khổ!" Đồng Vũ Lăng tự lo lắng cho bản thân, nội tâm đau khổ càng thêm sâu vài lần, một lúc, xoay người đi vào nhà.
Long Hạo thần sắc có chút khẩn trương, trong lòng bối rối ko thôi, nhìn cô từ xa, bóng dáng thật gầy yếu. Nhiều lần muốn đuổi theo, nói với cô mình chính là Tiểu Hạo Tử, nói mình không vứt bỏ cô, vẫn là một Tiểu Hạo tử luôn luôn quan tâm vảo vệ cô. Bất quá, cuối cùng anh cái gì cũng không làm, đứng chôn chân tại đó, mãi đến khi bóng dáng Đồng Vũ Lăng hoàn toàn tan biến mới dời tầm mắt.
Những ngày tiếp theo, Đồng Vũ Lăng tiếp tục cùng Long Triệt ở chung một phòng, nhưng không hề nói với nhau một lời. Nhiều lần, Đồng Vũ lăng cũng muốn cùng hắn tán gẫu một chút nhưng khi nhớ lại tình cảnh đêm đó, cô lại luống cuống, cô lo lắng lại phải chịu đựng nhục nhã. Hiện tại cô đã đủ mệt mỏi rồi, không thể chịu thêm bất cứ thương tổn nào, đặc biệt là từ hắn!
Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi tinhhj dưỡng, bệnh của Đồng Vũ Lăng đã khỏi hẳn, đến bác sĩ cũng bảo đã hết, kèm theo sự thuyết phục của Long Thiếu Khiên, Khưu Tuyết Liên mới đáp ứng cho Đồng Vũ Lăng lại gần Bảo Bảo, bất quá, bà ta bắt đầu làm khó dễ Đồng Vũ Lăng.
Tối nay, Long Thiếu Khiên hẹn bạn ăn cơm ở ngoài, chỉ có Khưu Tuyết Liên, Long Triệt, Long Hạo cùng Dung mẫu mẫu ăn cơm. Tất cả đều lặng ắn như tờ, mọi người đang chuyên chú ăn cơm, Khưu Tuyết liên đột nhiên oán giận một câu:" Sao thức ăn hôm nay lại nhạt thế?? Lấy cho ta một chút tương cùng sốt cà chua!!!"
" Vâng, thưa bà chủ!" A hương giúp việc bên cạnh lập tức trả lời, chuẩn bị tránh đi.
" Ta không nói ngươi đi, ta là nói cô ta!" Khưu Tuyết Liên ngăn A Hương, chỉ tới Đồng Vũ Lăng.
Đồng Vũ Lăng một trận kinh ngạc, những người khác cũng không khỏi rối rít.
" Có phải cô điếc nên không nghe thấy tôi nói?" Thấy Đồng Vũ Lăng thất thần bất động, Khưu Tuyết Liên hét to.
" Bác gái, việc này luôn là để cho người hầu, sao bác đột nhiên muốn Đồng Vũ Lăng đi? Cô ấy còn đang dùng cơm nha!" Long Hạo bỗng nhiên xen vào một câu.
Khưu Tuyết Liên nghe xong càng thêm tức giận:" Tôi nói cô ta là cô ta phải làm."
" Đồng Vũ Lăng mới sinh, cũng không phải công nhân trong nhà, dựa vào cái gì phải nghe sai sử?" Long Hạo lại nói.
" Vậy anh dựa vào cái gì ngắt lời? Triệt là nam nhân của cô ta còn chưa lên tiếng a!" Khưu Tuyết Liên trợn mắt nhìn Long Hạo.
" Dựa vào tôi là bằng hữu, dựa vào tôi thật sự quan tâm cô ấy!" Long Hạo vẻ mặt tức giận.
" Bằng Hữu? Anh mới trở về bao lâu, nhanh như vậy đã thành bạn bè?" Khưu Tuyết Liên hừ lạnh, chuyển hướng sang Đồng Vũ Lăng:"Cô chính là cái họa, tôi cảnh cáo cô, trong cái nhà này phải có quy củ, không phải là nơi quyến rũ người, nếu không tôi lập tức đuổi cô đi!"
" Bác gái, bác nói gì vậy? Vì sao lại nhục mã Vũ Lăng như thế?!"
" A.... đau lòng ư? Hừ, quả nhiên là mẫu tử, rất hoan hỉ mà chấp nhận người đã bị dùng qua. Ngay cả thứ đàn bà của anh trai cũng không từ bỏ , người thật là độc đáo!"
Nghe Khưu Tuyết Liên đem mẫu thân dính líu, Long Hạo không khỏi giận dữ:" Tôi không cho phép bà nhục mạ mẹ tôi!"
"Hạo, ăn cơm đi." Dung mẫu trầm giọng nói
Đồng Vũ Lăng cũng nháy mắt Lonh Họa, ám chỉ anh đừng tiếp tục chống đối.
Chỉ có Long Triệt vẫn luôn trầm mặc, nhìn "kẻ qua người lại", nhất thời cảm thấy không hiểu liền ko xen vào, nghiêm thanh nói với Đồng Vũ Lăng:" Cứ thất thần làm gì, mẹ không phải gọi cô đi lấy sao?"
Đồng Vũ Lăng ngẩn người, lập tức đứng dậy đi lấy, khi về cầm trên tay những thứ Khưu Tuyết Liên phân phó.
Bà ta, khẳng định là muốn làm khó Đồng Vũ Lăng, kế tiếp tìm hết cái này đến cái kia sai cô. Nhiều lần Long Hạo muốn lên tiếng nhưng bị mẹ DUng ngăn cản và Đồng Vũ Lăng không cho phép. Chờ cho đến khi bữa cơm kết thúc, Đồng Vũ Lăng cũng chả ăn được là bao. Cũng may cô mới ốm dậy, cũng không có khẩu vị, đặc biệt đến phòng nhìn con trai đáng yêu thì chút oán khí lúc trước bị đè nén lại biến mất không thấy tăm hơi.
Khi con ngủ say, Đồng Vũ Lăng trở lại phòng của Long Triệt, phát hiện hăn đang thu thập hành lí, không tự chủ được hỏi:" Anh... Muốn đi công tác?"
" Ừm.!" Thật lâu sau, Long Triệt mới đáp lại.
"Đi bao lâu? Có thể trở về vào đêm 24 không?" Đồng Vũ Lăng lại không khống chế được hỏi.
" Sáng 26 quay về. Có chuyện gì sao?"
Ngày 24, là đêm Noel bình an. Hôm đó của một năm trước là lần đầu tiên cô trao tặng cho hắn, ngày kỷ niệm một năm, cô muốn cùng hắn hâm nóng tình cảm. Bất quá, Đồng Vũ Lăng cuối cùng nói:
"Không...không có gì!!!"
Long Triệt cũng không hề để ý tới, thu thập xong mọi thứ rồi đi tắm rửa, sau đó thì đi ngủ luôn.
Đồng Vũ Lăng nằm ở bên cạnh hắn, nhiều lần muốn nói lại thôi. Một lúc sau Long Triệt bắt đầu phát ra tiếng ngáy, còn cô vẫn tỉnh táo như cũ...
Đến khi Long Triệt phải đi công tác, sinh hoạt trong ngày của Đồng Vũ Lăng lại thêm đơn điệu cùng cô tịch. Cô mỗi ngày ngoài việc trông con ra thì chẳng có việc gì khác để làm. Đêm nay, đợi con trai ngủ say, cô cảm thấy tâm huyết dâng trào, mở máy tính ra, đăng nhập vào tài khoản của mình. Không ngờ lại có hơn mười tin nhắn đến, đều là Tiểu Hạo tử gửi tới, nội dung mỗi tin nhắn đều là giải thích cho sự thất hứa hôm đó.
Mà tin nhắn cuối cùng, là hẹn cô gặp mặt lần nữa, thời gian là đêm noel sắp tới đây! Hắn lại thề, lần này tuyệt đối sẽ không lỡ hẹn nữa!
Mình muốn đi gặp hắn sao? Đứng trước lời mời thứ hai của hắn, Đồng Vũ Lăng cảm thấy do dự ! Cô suy nghĩ chừng mười phút, cuối cùng vẫn là đáp ứng hắn !
Buổi tối ngày hôm sau, Đồng Vũ Lăng vẫn như cũ đến quảng trường Tử Kinh Hoa trước năm phút. Có lẽ do đêm nay là noel nên nơi này trở nên náo nhiệt vô cùng. Cô vẫn đứng bên cạnh đài phun nước đầy màu sắc như cũ, nhìn đi nhìn lại túi giấy cùng với bó hoa hạnh phúc trong tay mình.
Trong túi giấy là một cái áo lông màu vàng nhạt! Tiểu Hạo tử đã nói sẽ chuẩn bị quà Giáng Sinh để bồi tội, cô cũng không thể đi tay không được. Lại nhất thời không nghĩ ra được phải mua quà gì, rồi đột nhiên nhớ lại từng nghe hắn nói rất muốn có một cái áo lông, vì thế, cô nghĩ đến cái này —— trước đó vốn định đưa cho Long Triệt làm quà sinh nhật.
Nếu Long Triệt không nhận nó, vậy thì chuyển giao qua cho Tiểu Hạo tử, một phen tâm huyết của mình cũng coi như không uổng phí!
Thở ra một hơi, Đồng Vũ Lăng ngẩng đầu, bắt đầu nhìn quanh bốn phía, đột nhiên nhìn thấy Long Hạo đi về phía mình, khi nhìn thấy bó hoa hạnh phúc màu vàng nhạt trong tay hắn thì cả người bị cứng đờ trợn mắt há hốc mồm!
Bóng dáng cao lớn của Long Hạo đã đi tới trước mặt Đồng Vũ Lăng, hai mắt lóe ra sáng ngời dị thường, hắn bình tĩnh nhìn cô, ôn nhu gọi thành tiếng: "Tiểu Lăng tử!"
Đồng Vũ Lăng thấy toàn thân run lên, chấn kinh nhìn lại hắn, môi anh đào run rẩy, "Anh... Anh thật là... Là..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.