Ngón tay thon dài của Long Triệt nhẹ nhàng vén lên mấy sợi tóc rũ trên trán Tô Hiểu, để cho mặt cô hoàn toàn bày ra trong tầm mắt hắn.
Đúng là một con nhóc ngu ngốc, vì cái gì mà khuôn mặt luôn lộ ra bộ dạng khor sở, sắc mặt xanh xao, Vẻ mặt thì tối sầm tiều tụy. Bọn Lý Tuấn bọn hắn nói quả không sai, nếu bọn hắn mà nhìn thấy cô bây giờ, chắc chắn sẽ cắn lưỡi hối hận vì đã từng tâng bốc sự mạnh mẽ Tô Hiểu quá đáng.
"Tiểu Hạo tử, Tiểu hạo tử...." Đột nhiên, Đồng Vũ Lăng trong vô thức kêu kên những tiếng gọi.
Long Triệt nhăn mày. Tiểu chuột? Cái đồ tiểu ngu ngốc này mơ thấy Tiểu chuột? Thật là kỳ quái, sao lại có giấc mơ không tốt như vậy, lại mơ thấy con chuột?!!! Long Triệt cười nhẹ, hắn vuốt chóp mũi Tô Hiểu, sau đó thì cứ như thế bất thần nhìn nàng chăm chú, mãi đến khi giúp việc tiến vào mới hòan hồn:
" Đại thiếu gia, đã tám giờ rồi, đại thái thái kêu cậu xuống ăn điểm tâm."
Sau khi giúp việc rời đi, Long Triệt vẫn đứng đó nhìn cô một lúc lâu nữa rồi mới đi chậm rãi đi tắm rửa, ước chừng 15 phút sau, hắn mới xuống tầng cùng với cặp tài liệu trên tay.
Thời gian trôi qua, mặt trời cũng từ từ lặn. Cho đến lúc Đồng Vũ Lăng tỉnh lại thì đã hơn ba giờ sáng.
Nhìn xung quanh là căn phòng quen thuộc, Đồng Vũ Lăng nhướng mày, cô bắt đầu nghĩ lại những sự việc đêm qua. Sau khi cô trở về, thay đi bộ quần áo ướt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-khong-ngot/1246162/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.