Hôm nay, là cuối tuần. Đồng Vũ Lăng ngủ đến gần giữa trưa mới rời giường. Cha lâm thời tăng ca, em trai nghỉ trở về, bữa ăn giữa trưa này, có nàng, em trai cùng mẹ cùng nhau ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong, mẹ ngồi cắt hoa quả, nàng cùng em trai cong vẹo tựa vào trên ghế sa lon, xem tv.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Tiểu Triết, nhanh đi mở cửa!” Đồng Vũ Lăng phân phó em trai.
Đồng Vũ Triết nhếch miệng: “Chị ở gần cửa hơn, đương nhiên là chị đi!”
Chân dài Đồng Vũ Lăng duỗi ra, nhẹ nhàng đạp hắn xuống đất, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn, gọi hắn đi mở cửa.
Đã sớm hiểu biết cá tính chị mình, Đồng Vũ Triết, tuyệt không sợ, tiếp tục vững vàng ngồi.
Chuông cửa một mực vang không ngừng.
Cuối cùng, Đồng mẫu buông dao gọt trái cây, vừa đi về phía đại môn vừa lải nhải: “Mẹ và cha mấy đứa cũng không phải người lười, lại sinh hai đứa đều là đồ lười …”
Đồng Vũ Lăng lập tức xoay người ngồi dậy, chạy vội vàng nói: “Mẹ, mẹ cứ để đấy, con tới mở là được!”
Vừa mở cửa ra, ánh vào mi mắt chính là một mảnh màu đỏ, đỏ đến chói mắt, đâm vào khiến Đồng Vũ Lăng phải nheo lại hai mắt.
Nam sinh mặc đồng phục lập tức nói ra ý đồ đến: “Xin hỏi đây là nhà Đồng Vũ Lăng tiểu thư sao? Chúng tôi là nhân viên của cửa hàng bánh Vương Mão, có nhiệm vụ mang bánh cho Đồng tiểu thư đến đây.”
Đồng Vũ Lăng càng thêm nghi hoặc: “Tôi là Đồng Vũ Lăng, xin hỏi là ai bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-khong-ngot/1246143/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.