Trong phòng làm việc chưa đến hai trăm mét vuông, sáng sủa an tĩnh, tất cả mọi người ở đều ở chỗ ngồi của mình bận rộn làm việc.
Đột nhiên, một trận dồn dập, vang dội tiếng chuông điện thoại di động cắt qua yên tĩnh bên trong.
Tiếng chuông từ trên mặt bàn của Đồng Vũ Lăng truyền ra, mà nàng, vừa lúc không ở tại chỗ ngồi!
Một lần lại một lần, chuông điện thoại di động liên tục không ngừng mà vang lên ước chừng hai phút, ngồi ở cùng hàng với Đồng Vũ Lăng, Dư Hiểu Linh, đành phải chạy tới nghe máy.
“Làm gì mà lâu như vậy mới nghe điện thoại!” Bên kia truyền đến một giọng nam nhân đang cố nén giận.
Dư Hiểu Linh ngẩn người, mới nói: “Xin hỏi … Anh là ai?”
Bên kia phỏng chừng cũng nhận ra không phải Đồng Vũ Lăng, không đáp, hỏi ngược lại: “Cô là ai?”
Người này thật không có lễ phép! Phản ứng đầu tiên của Dư Hiểu Linh chính là như thế này, nhưng vẫn là chi tiết đáp: “Tôi là đồng sự của Vũ Lăng, còn anh thì sao? Xin hỏi anh là ai?”
Đầu kia vẫn chưa trả lời trực tiếp, tiếp tục truy vấn: “Vậy cô ấy đâu?”
“Vũ Lăng đang họp trong phòng tổng giám đốc, tạm thời không rảnh. Anh có thể lưu lại tên cũng số điện thoại, hoặc là anh có muốn nhắn gì không, khi nào cô ấy ra thì tôi sẽ chuyển lời giúp anh!”
“Cô ấy là đang họp? Hay là không dám nghe điện thoại? Mau đưa điện thoại cho cô ấy!” Bên kia bắt đầu trở nên có điểm không kiên nhẫn.
Dư Hiểu Linh không khỏi đảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-khong-ngot/1246134/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.