Đồng Vũ Lăng vừa mới trở lại công ty, liền bị đồng sự Hiểu Linh kéo.
Nhìn bộ dáng nàng thần bí mà hưng phấn, Đồng Vũ Lăng bất giác buồn bực lại tò mò:
“Làm sao vậy? Sáng sớm đã có vẻ mặt này, nhìn thấy trai đẹp hả?”
Tuổi của Hiểu Linh cùng Đồng Vũ Lăng không sai biệt lắm, cũng là năm ngoái mới tốt nghiệp, cùng nhau tiến vào công ty, quan hệ của hai người tự nhiên mà phi thường tốt.
Bất đồng với dung mạo chim sa cá lặn của Đồng Vũ Lăng, nàng chỉ là một cô gái có tướng mạo tầm thường, cũng như bao cô gái khác, đối với tình yêu tràn ngập ảo tưởng cùng ước mơ, câu cửa miệng của nàng là hy vọng mặt trời trên cao, giữa đường không hẹn mà gặp soái ca.
“Mình lại không may mắn như cậu có dung mạo khuynh quốc khuynh thành! Không hẹn mà gặp một người đẹp trai đại khái vốn chính là giấc mộng của mình đi.”
Khuôn mặt thanh tú của Hiểu Linh bỗng nhiên nổi lên thần sắc tự ti.
Đồng Vũ Lăng thấy thế, vội vàng an ủi nói:
“Hiểu Linh, cậu đừng nghĩ như vậy, tình yêu cùng duyên phận đối với mỗi người cũng rất công bình, không liên quan bề ngoài cùng tính cách, mỗi người đều có thể gặp chân mệnh thiên tử của mình. Chỉ là thời gian sớm muộn gì mà thôi.”
Mỉm cười nhìn chăm chú vào bạn tốt trước mắt, Hiểu Linh đột nhiên nói:
“Vũ Lăng, cậu có điều kiện tốt như vậy, người theo đuổi khẳng định một xấp dầy, tại sao vẫn chưa yêu ai? Vốn là không thấy ai vừa mắt? Hay là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-khong-ngot/1246119/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.