“Thời Tư, cậu định uống đến bao giờ?”
“Bệnh của cậu không được phép uống rượu đâu.”
Mặc cho Tần Lẫm hết lời khuyên ngăn, Hứa Thời Tư vẫn trút hết hớp rượu này sang hớp rượu khác vào cổ họng.
Thật khó mà hình dung sự chật vật lúc này của anh, sự tĩnh mịch chìm trong đôi mắt anh cùng với vị chát hòa trong miệng khiến cho Hứa Thời Tư càng thêm say.
Một Hứa Thời Tư vẫn luôn ôn hòa, luôn lạnh lùng chẳng để ai vào trong mắt vậy mà lại vì một người phụ nữ biến mình thành loại người bê tha thế này đây.
Thậm chí nỗi cô đơn và ảm đạm dường như bao lấy toàn thân anh.
Lúc Sầm Sơ chưa đến, anh cũng không mất lý trí như này, khi cô rời đi, anh như biến thành một người khác vậy.
“Cậu có uống chết thì cô bé ấy cũng không quay về bên cậu đâu.”
“Phải, cô ấy hận tôi.”
Đáy mắt phủ kín thâm trầm lặng lẽ, môi mỏng Hứa Thời Tư mấp máy, chạy ra những âm thanh chua chát.
“Cậu giận cô ấy lừa gạt cậu sao?”
“Không phải.”
“Hay là cậu giận cô ấy mang thai con của người đàn ông khác?”
Anh lại lắc đầu, trong đôi mắt sâu thẳm lại tràn đầy bóng nước.
“Không phải, tôi chỉ hận cô ấy không tin tưởng tôi thêm một chút nữa. Rõ ràng là tôi không muốn làm tổn thương cô ấy, nhưng cô ấy lại nhìn tôi như thể sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi vậy.”
Hô hấp Hứa Thời Tư có chút nặng nề, quai hàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-khong-loi-thoat/3480077/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.