Sau đó, tôi biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của Hứa Thời Tư.
Tôi thoát chết khi may mắn bám được vào cạnh một cửa hàng, tôi không chết nhưng cánh tay bị thương rất nặng.
Tôi trở về quê ngoại của Tịnh Vân. Cha mẹ tôi mất sớm, tôi chưa từng nhìn thấy họ. Chỉ biết bọn họ từng sống ở đây.
Tôi thay Tịnh Vân chăm sóc cha mẹ cô ấy.
Khi tôi trở về, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt xa lạ. Bọn họ chưa từng gặp tôi trước đây, nhưng khi tôi đưa chiếc vòng cổ còn sót lại trên người Tịnh Vân cho bọn họ.
Bọn họ đã khóc…
Bọn họ không ngờ đứa con gái nói muốn lên thành phố để kiếm tiền để hoàn thành mơ ước xây một ngôi nhà cho bố mẹ ở quê vậy mà lại chết rồi.
Lại còn vì tôi mà chết. Mẹ Tịnh Vân ngất xỉu ngay sau đó. Được ba Tịnh Vân đỡ vào trong nhà.
Không khí tràn ngập tang thương.
Nghe tiếng khóc của mẹ cô ấy. Tôi thấy cổ họng mình nghẹn ứ không thốt lên được lời nào.
Nếu như không phải vì tôi, cô ấy cũng sẽ không phải chết. Người đáng ra nên chết ở đó là tôi mới phải.
Một kẻ mồ côi, không có ai nhớ đến, cũng không chẳng có ai khóc thương.
Tại sao người chết không phải là tôi chứ?
Tôi hận Hứa Thời Tư, cho nên cả đời cũng không tha thứ cho bản thân mình.
Nhưng cuộc đời luôn có những cơn mưa lạnh tạt ngang qua khiến cho con người ta tê tái đến tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-khong-loi-thoat/3480074/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.