Cô ta uất ức khóc, tôi còn khóc to hơn cô ta. Dù sao tôi cũng có hàng ngàn người lên tiếng bênh vực, tôi sợ gì cô ta.
Kỵ sĩ gió vẫn mù quáng lên tiếng bảo vệ cho cô ta.
“Cô đừng nói những lời nặng nề với cô ấy như vậy.”
Tôi lại quay mắng hắn. Đầu óc không phải để sử dụng như vậy.
“Anh thấy anh đối với cô ta là cái gì? Là con chó liếm lông cô ta sao? Cô ta có xem anh vào trong mắt không? Tôi khuyên anh đi sửa não rồi hãy nói chuyện với tôi.”
Hắn ta bị mắng đến mặt xanh mặt đỏ. Uổng cho hắn có mắt mà không biết nhìn, biết bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ không chọn lại đâm đầu vào bãi cứt trâu này.
Hắn không lên tiếng, tôi có thể cảm nhận được cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt hắn.
Bởi vì tôi nói quá đúng. Căn bản hắn cảm thấy không thể phản bác.
Lâm Linh cảm thấy tiểu cẩu của mình nhiều năm sắp bỏ chạy rồi, bèn lên tiếng.
“Cậu đừng nghe cô ta nói bậy. Mình không hề xem cậu là cẩu.”
“Có phải là ý của cô là cậu ta đến cả một con cẩu cũng không bằng?”
Cô ta đen mặt, muốn nắm lấy cánh tay học bá.
“Không phải…”
Nhưng cậu ta vậy mà trực tiếp hất tay Lâm Linh ra.
“Lâm Linh, những năm nay tôi đi theo cậu, mọi người trong trường ai cũng biết. Tôi đối tốt với cậu, mua cho cậu đồ ăn ngon, sợ cậu bị ướt mưa liền mặc kệ bản thân bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-khong-loi-thoat/3480063/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.