Tôi là một sát thủ ngầm của một băng phái.
Dạo gần đây đối tượng ám sát của tôi bạo hồng rồi.
Không những không làm gì được hắn ngược lại còn bị hắn đè lên giường, làm ra đủ mọi loại tư thế xấu hổ.
Thật không dễ dàng gì mới có thể lết thân thể đau nhức đến băng phái đi báo cáo. Xui xẻo thế nào mà vừa vào đã giáp mặt ông trùm.
Nhìn tướng đi của tôi, hắn híp mắt nhìn tôi, ánh mắt cường thế như lưỡi dao mỏng sờ vào gáy.
Hình như phía sau ông ta còn có một người đang ngồi nhưng tôi không cách nào nhìn thấy được mặt hắn bởi vì hắn xoay lưng lại với tôi.
Có lẽ là đại boss thần bí.
Tôi cũng không quan tâm cúi đầu, cung kính.
“Ông chủ.”
“Tình hình thế nào rồi? Cô đã tiếp cận được mục tiêu chưa?”
Tôi giả vờ bình tĩnh, tỏ ra bản thân rất chuyên nghiệp.
“Tôi đã lợi dụng thân phận vị hôn thê mà tiếp cận bên cạnh đối tượng.”
“Tốt! Hắn có nghi ngờ gì cô không?”
Nghi ngờ?
Xác định là không nha.
Bởi vì con người của Hứa Thời Tư nếu như đã nghi ngờ thì sẽ không có chuyện đặt ở bên cạnh, lại càng không thể ôm ấp cô nồng cháy như vậy rồi.
Nói đến nồng cháy thì cô chỉ mong hắn thật sự mau mau liệt dương thật ấy chứ chẳng đùa chứ thân thể tôi sắp không chống đỡ nổi rồi.
Một người đàn ông uống thuốc cầm hơi sống qua ngày như hắn vậy mà đêm đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-khong-loi-thoat/3480045/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.