“Vui quá nhỉ? Giỏi quá nhỉ?”
“Hai đứa mau mặc đồ vào rồi xuống đây nói chuyện với mẹ.”
Sau khi thay đồ xong, tôi được Hứa Thời Tư bế xuống cầu thang.
Toàn thân hắn toàn là đồ hiệu cao cấp tỏa ra mùi tiền. Cho dù chỉ là mặc đồ ngủ tùy tiện cũng là hiệu Bazaar, tôi còn chưa từng được nhìn thấy qua, nhưng xem ra hôm nay là được nằm lên nó rồi.
Rất êm, còn thơm nữa.
Sau khi lãnh một tỷ kia nhất định phải mua một bộ thưởng cho bản thân.
Tôi nằm trong lồng ngực người đàn ông dụi mặt vào.
“Thích thế à?”
“Thích chứ, chất liệu rất êm, cọ mặt cũng rất mịn, còn thơm nữa. Đúng là hàng hiệu.”
Đôi mắt vị thái tử gia nào đó phút chốc xám xịt, thở dài chán ghét nói.
“Nếu như sau này em thích có thể đặt riêng cho em một chiếc làm váy ngủ.”
Tôi hận không thể gật gãy cả đầu nhưng đột nhiên đôi mắt kia cong lên như hình lưỡi liềm.
“Nhưng với một điều kiện là phải mặc nó ngủ với tôi. Còn mặc xong, em có ngủ được hay không thì tôi không chắc.”
Tên này rõ ràng là đang trêu chọc tôi mà.
Tôi lườm chết hắn, chỉ hận không thể đá vào gương mặt hoàng kim kia mấy cái.
Nhìn gương mặt hậm hực của tôi, Hứa Thời Tư vậy mà lại bật cười càng làm tôi xấu hổ hơn.
Hành động này càng làm cho mọi người ở đó ngạc nhiên hơn.
Hứa Thời Tư mặt lạnh như sắt ngàn năm không nung chảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-khong-loi-thoat/3480039/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.