Chương trước
Chương sau
Editor: Cò Lười - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Nếu Tần Khác đã đồng ý với Tiêu Lăng thì nhất định sẽ làm được. Sau khi rời khỏi Tam Thanh Cung, hắn không quay về Ngọc Hư Cung mà đi thẳng xuống hạ giới.
Trước tiên đến Bùi gia, giải quyết vấn đề Mẫu Đơn tiên tử để lại. Mẫu Đơn từng là người đứng đầu bách hoa, phụ trách giữ gìn các vấn đề tiền tài của Bách Hoa Hội, Hỗn Nguyên Tiên Đan là một trong số đó.
Bốn ngày trước, Tần Khác đích thân hạ phàm tróc nã Mẫu Đơn về quy án. Nhưng hắn không nghĩ đến Mẫu Đơn vậy mà lại mang theo Hỗn Nguyên Tiên Đan trong người, sau khi mđ bị bắt về thiên đình, thiên binh thiên tướng kiểm tra đối chiếu đồ đạc mới phát hiện không biết tung tích của Hỗn Nguyên Tiên Đan.
Hỗn Nguyên Tiên Đan có thể củng cố căn bản, bồi dưỡng nguyên thần để tăng tu vi, là pháp bảo đánh vào cảnh giới bất tử của tiên nhân. Đây cũng không được coi là pháp bảo gì quan trọng dù sao danh sách pháp bảo của thiên đình có quá nhiều, mất một vài món cũng không có gì lớn. Vốn Tần Khác định phái thiên binh xuống hạ giới để tìm Hỗn Nguyên Tiên Đan, sau này Tiêu Lăng lại nói với hắn chuyện giúp đỡ Tham Lang độ kiếp, hắn đều phải đi một chuyến vậy nên trên đường đi đến Bùi gia thì thuận tiện tìm Hỗn Nguyên Tiên Đan trở về.
Lúc trước Mẫu Đơn tiên tử cùng Dương Hoa ẩn cư ở Bình Sơn, trong căn nhà gỗ có ba gian, trước nhà có một ngọn đồi, phía sau có một ao nước, hai vợ chồng còn nuôi một con chó mực, một đám hoa dại, ngày qua ngày thoải mái tự do. Đáng tiếc, toàn bộ sự tốt đẹp đều kết thúc khi thiên binh thiên tướng xuất hiện. Tần Khác biết Mẫu Đơn phạm luật trời mới tróc nã Mẫu Đơn và Dương Hoa vào thiên lao.
Trên trời một ngày, dưới đất một năm, vốn Tần Khác thẩm vấn có bốn ngày mà nhân gian đã trôi qua bốn năm ròng rã. Địa điểm đầu tiên Tần Khác đến là Bình Sơn, tiểu viện ngày xưa ấm áp giờ phút này đã tồi tàn không chịu nổi, Tần Khác đến nơi ở của Mẫu Đơn tìm một vòng cũng không phát hiện dấu vết của Bồi Nguyên Đan???
(*) Note: Tác giả viết 培元丹 trong khi phía trên đi tìm Hỗn Nguyên Tiên Đan 混元仙丹???
Tần Khác đứng trước nơi trồng hoa một hồi, cảm nhận được một chút khí tức ít ỏi của tiên đan và một chút yêu khí.
Dù sao Mẫu Đơn cũng là người đứng đầu Bách Hoa, có nàng ngày ngày tưới nước chăm sóc, hoa cỏ bình thường sẽ rất nhanh sinh ra linh trí biến thành tiểu yêu. Tần Khác không thấy con chó mực trong viện, hơn phân nửa là Hỗn Nguyên Tiên Đan bị những con tiểu yêu này mang đi rồi.
Yêu quái cấp thấp không hấp thụ được tiên đan, Tần Khác cũng không sợ bọn chúng làm gì với tiên đan, chẳng qua như vậy sẽ khiến hắn phải đi đường vòng, có chút phiền phức.
Tần Khác lần theo khí tức của tiên đan, đi thẳng vào nơi sâu nhất của ngọn núi. Những mãnh thú yêu ma quỷ quái đối với Tần Khác đều là có tiếng mà không có miếng, cho dù tu vi hắn chỉ có một phần mười cũng không phải là người mà vật ở hạ giới có thể khiêu khích.
Rất nhanh Tần Khác đã tìm được Hỗn Nguyên Tiên Đan. Chẳng qua ngoại trừ chó còn có một nữ tử.
Thật trùng hợp, còn là người quen.
Lát sau Tần Khác còn phải đến Bùi gia làm nhiệm vụ, lần này hắn hạ phàm là để giúp Bùi Kỷ An độ kiếp và để giúp Bùi Kỷ An thoát khỏi nanh vuốt ác độc của Lý Triều Ca. Dựa vào thân phận của hắn ở nhân gian, sau này không thiếu cơ hội giáp mặt với Lý Triều Ca, nếu ở nơi này bị nhận ra e là sẽ có chút phiền phức.
Tần Khác đành phải làm cho mình một cái mặt nạ tạm thời, thuận tiện ngăn cản công kích của Lý Triều Ca. Nữ tử này sát khí thật nặng.
Nàng giết yêu quái Tần Khác không có ý kiến gì nhưng một kiếm kia của nàng chém xuống sẽ phá hủy Hỗn Nguyên Tiên Đan, tạo ra tổn thất lớn cho Tiên giới.
Tần Khác ngăn Lý Triều Ca lại, lấy Hỗn Nguyên Tiên Đan trước, sau đó định rời khỏi. Từ trước đến nay Tần Khác không lo chuyện bao đồng, Lý Triều Ca giết yêu quái là chuyện của nàng, Tần Khác thu tiên đan là chuyện của Thiên Đình, đợi sau khi hắn thu được đồ thì Lý Triều Ca muốn đánh thế nào thì đánh thế đó.
Không nghĩ tới, Lý Triều Ca vừa rồi đang hùng hổ giết yêu quái ngược lại toàn tâm toàn ý đuổi theo sau Tần Khác, cắt đuôi thế nào cũng không được. Tần Khác nhận ra nàng không phải là một phàm nhân bình thường, nhìn thân pháp của nàng rõ ràng là đã tập qua tiên thuật.
Tần Khác thầm nghĩ khó trách kiếp trước Tham Lang bị hố như thế, cũng không phải do Tham Lang quá vô dụng. Chẳng qua, nàng là phàm nhân vì sao lại đã học qua tiên thuật?
Trong lòng Tần Khác hiện lên vài suy đoán. Vì cớ này, hắn không rời đi ngay mà hiếm khi hỏi một câu: “Vì sao ngươi đi theo ta?”
“Ngươi chưa trả lời vấn đề ta hỏi.” Từ nhỏ Lý Triều Ca đã bị Chu lão đầu ném vào rừng sâu núi thẳm huấn luyện, tuy giờ đã cật lực nhưng không phải là không theo kịp, nàng quyết không buông tha, hỏi: “Vĩnh Huy năm thứ mười tám, có phải ngươi đã từng xuất hiện ở Bình Sơn hay không?”
Tần Khác đổi cách tính toán thời gian của phàm nhân, Vĩnh Huy năm thứ mười tám, chính là bốn năm trước, trên Thiên Đình là bốn ngày trước. Thời điểm đó hắn dẫn theo thiên binh thiên tướng truy bắt Mẫu Đơn tiên tử, nếu Lý Triều Ca ở Bình Sơn, có khả năng đã gặp hắn.
Tuy tính tình Tần Khác lạnh lùng nhưng không phủ nhận sự thật. Hắn gật đầu, nói: "Là ta."
Lý Triều Ca kinh ngạc mở to mắt, quả thật là hắn!
Vĩnh Huy năm thứ mười tám, Lý Triều Ca mười hai tuổi, ngây thơ ngốc nghếch, không tim không phổi, hoàn toàn không biết nam nữ có gì khác nhau. Ngày đó, nàng bị Chu lão đầu ném lên núi đốn củi, bỗng nhiên cảm nhận được trong rừng có khí lạnh bắt đầu lan tỏa, Lý Triều Ca nhảy lên ngọn cây, nhìn thấy ở ngọn núi đối diện, nhìn thấy một vạt áo đón gió, tiên nhân thanh cao thoát tục đứng trên đám mây, dưới tầng mây có những bóng dáng mờ ảo mặc giáp trắng cầm kiếm.
Lần đó đã khiến Lý Triều Ca gặp đả kích quá lớn. Mây mù lượn quanh, tất cả đều biến mất không thấy, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác. Ngay cả Lý Triều Ca cũng không biết, cảnh tượng nàng nhìn thấy đến cùng là thật hay chỉ là ảo giác của nàng.
Nàng không thấy rõ diện mạo của người trên đám mây nhưng khí chất nghiêm nghị, thanh lãnh đó vẫn mãi in sâu trong lòng Lý Triều Ca. Dường như là trong lúc đó, Lý Triều Ca đột nhiên phát hiện, nàng và những người trong thôn khác nhau, cũng khác Chu lão đầu.
Lần đầu nàng ý thức được, nàng là nữ hài tử.
Cũng bởi vì ánh nhìn này, Lý Triều Ca theo bản năng tìm kiếm tiên nhân trong trời đất này, ngay cả khi chọn phò mã cũng như thế. Lý Triều Ca liếc mắt đã chọn trúng Bùi Kỷ An, tám năm sau cũng như trúng tà mà thích hắn có quan hệ rất lớn với lần đó.
Sau khi Lý Triều Ca trùng sinh, vốn định bỏ qua chấp niệm, không nghĩ tới, ở đây lại gặp được người kia.
Trong lòng Lý Triều Ca thổn thức vô cùng, nếu kiếp trước nàng cũng gặp được người này, sao nàng có thể nhớ mãi không quên Bùi Kỷ An? Nhưng mà Lý Triều Ca nghĩ lại, kiếp trước khi nàng mười sáu tuổi hoàn toàn không có năng lực để xông vào rừng rậm này một mình, cho dù người này có xuất hiện ở đây, nàng hoàn toàn không có duyên gặp được.
Nghĩ kĩ thì mọi thứ đều có nhân quả.
Sau khi Lý Triều Ca nghĩ thông suốt, cũng không ôm chấp niệm của kiếp trước nữa. Bởi vì đây là ánh trăng sáng cho dù chỉ nhìn thoáng qua của kiếp trước, khi Lý Triều Ca nói chuyện, giọng điệu bất giác trở nên cực kì khách sáo: “Ngày đó ngươi biến mất nhanh quá, ta còn tưởng rằng mình nằm mơ hay xuất hiện ảo giác. Quả nhiên ta không nhớ sai, là lão già kia lừa ta.”
Tần Khác mặt không đổi sắc hỏi: “Nếu ngươi ở Bình Sơn, vậy tại sao hiện giờ lại ở đây?”
“À... bởi vì chúng ta chuyển nhà rồi.” Lý Triều Ca nghĩ đến chuyện lúc mười hai tuổi, trong lúc vô tình giọng nói trở nên mềm mại, “Ngày đó ta vui sướng về nhà, nói với Chu lão đầu là ta nhìn thấy tiên nhân. Chu lão đầu nói đầu óc ta bị hỏng, xuất hiện ảo giác, không chỉ không cho ta nghĩ đến còn chuyển nhà ngay trong đêm.”
Chu? Chân mày Tần Khác dưới mặt nạ khẽ động, hắn lẳng lặng liếc mắt nhìn Lý Triều Ca một cái, thánh thót hỏi: “Người nuôi nấng ngươi họ Chu?”
Lý Triều Ca dù nhìn thấy ánh trăng sáng kiếp trước mà mình có hảo cảm nhưng cũng không phải là không có cảnh giác. Ánh mắt của nàng dần trở nên sắc bén, đánh giá Tần Khác, hỏi: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Ngoài dự đoán của Lý Triều Ca, đối phương cũng không hỏi tiếp nữa, ngược lại nhẹ giọng nở nụ cười: “Không có gì.”
Lý Triều Ca không chịu nói nhưng Tần Khác đã nhận được đáp án rồi. Khó trách, thì ra là thế.
Chu Trường Canh. Khó trách tại sao nhiều năm rồi Thiên Đình bày thiên la địa võng cũng không tìm thấy hắn, hóa ra là trốn đến nhân gian. Thật ra Tần Khác nên sớm nghĩ đến, Chu Trường Canh là nhân sĩ giang hồ phi thăng, nói dễ nghe là khí khái hào hiệp, nói khó nghe là thổ phỉ. Hắn không chịu sự trói buộc của Thiên Quy, lén lút chạy đến nhân gian, quả thật là có thể đoán được.
Chuyện trên đời đều trùng hợp như thế, Chu Trường Canh nhặt được Lý Triều Ca, nuôi dưỡng nàng nên người, hơn nữa nhiều năm sau còn hung hăng lừa gạt đồng liêu của hắn một phen. Khiến Tần Khác không thể không hạ phàm giúp bọn họ thu dọn cục diện rối rắm.
Lý Triều Ca nhớ rõ Chu lão đầu từng nói, hắn vì tránh né kẻ thù đuổi giết mới trốn trong rừng sâu nước độc. Có thể giết Chu lão đầu chắc hẳn không phải là người bình thường, mà nam nhân này sức mạnh sâu không lường được, không biết vì sao hắn lại xuất hiện ở đây, đến cùng là vì sao?
Lý Triều Ca hoài nghi cảnh giác hỏi: “Thôn chúng ta là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, rừng rậm đen cũng không phải là danh lam thắng cảnh gì. Vì sao đêm hôm khuya khoắt công tử lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn đeo mặt nạ, che giấu thân phận?”
Tần Khác đụng nhẹ vào mặt nạ trên mặt nói: “Không có gì, chỉ tránh gặp phiền phức thôi.”
“Phiền phức?” Lý Triều Ca vẫn hoài nghi nhìn hắn như cũ, “Có phiền phức gì mà khiến công tử phải đến nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này của chúng ta?”
“Một nữ nhân khơi ra phiền phức.”
Lý Triều ca nghe đến đó, khẽ giễu cợt một tiếng, nói: “Ta hiểu rồi. Ta còn tưởng rằng công tử có tư thế của tiên nhân sẽ không giống người khác, không nghĩ tới ngươi cũng có suy nghĩ này. Hồng nhan họa thủy là lỗi của nữ nhân, làm loạn chính sự là lỗi của nữ nhân, ngay cả phiền phức cũng là lỗi của nữ nhân.”
Tần Khác nhớ rõ trong Tu Di Kính, Lý Triều Ca mặc triều phục đế vương, đầu đội mũ liều chết xông vào cung điện. Tần Khác không biết nàng đã trải qua những gì, vì sao phải đoạt vị, nhưng để cho Lý Triều Ca và Bùi Kỷ An trùng sinh là quyết định của hắn và Tiêu Lăng, nếu cho nàng sinh mệnh thứ hai, Tần Khác nhất định phải gánh một phần trách nhiệm. Tần Khác dùng ý tốt của trưởng bối, nói với Lý Triều Ca: “Từ xưa người ở địa vị cao, đánh giá một người lãnh đạo giỏi hay không, không dựa vào giới tính mà dựa vào năng lực. Nếu có năng lực đương nhiên sử sách sẽ công bằng với nàng, nếu không có năng lực, chỉ biết lạm sát vô tội thì sẽ bị thiên hạ vứt bỏ.”
Lý Triều Ca trầm mặc. Nàng không biết vì sao Tần Khác nói những lời này, nhưng mà không thể nghi ngờ những lời này đã chạm vào lòng này. Lý Triều Ca kiếp trước giết rất nhiều người, ban đầu là vì chính nghĩa, về sau là vì tự bảo vệ mình, đến sau cùng là vì nàng không dừng lại được, chỉ có thể giết giết giết. Nàng giết rất nhiều thần tử phản đối nàng, nhưng đối với dân chúng lén lút nói nàng bất trung bất hiếu bằng đồng dao ở Đông Đô, nàng chưa từng giết ai.
Thật ra nàng vô cùng hối hận. Nàng thừa nhận, nàng có lòng riêng, muốn đi lên ngôi vị cao kia, nhưng mà nàng càng muốn làm một hoàng đế tốt.
Nhưng nàng không làm được. Thời điểm giết Lý Hoài và Lý Thường Lạc, Lý Triều Ca vẫn luôn suy nghĩ, có phải nàng làm sai rồi không. Nếu để Lý Hoài làm hoàng đế có phải sẽ tốt hơn nàng hay không?
Hai người im lặng đi trong rừng, rừng rậm đen sau lưng truyền đến âm thanh xào xạc. Một lát sau Lý Triều Ca nhẹ giọng hỏi: “Làm sao để làm một hoàng đế tốt, làm một nữ nhân lương thiện?”
Tần Khác lạnh như băng nhắc nhở nàng: “Cẩn thận lời nói. Trong thế gian này, những lời này sẽ bị chém đầu.”
Lý Triều Ca đang đắm chìm trong cảm xúc của mình, nghe những lời này của hắn, cảm xúc lập tức bị cắt ngang, trong lòng ngổn ngang. Nàng không biết diện mạo nam tử này thế nào nhưng dựa vào thân hình và ngón tay của hắn, không thể nghi ngờ là cực kỳ đẹp. Một người đẹp như thế sao lại nói chuyện nhạt nhẽo như thế?
Lý Triều Ca cho rằng mình đã là một người không thú vị, không nghĩ tới, trên đời này thậm chí còn người không biết nói chuyện chơi.
Lý Triều Ca nói: “Ta chỉ đưa ra ví dụ thôi, nghĩ muốn làm một đứa con gái ngoan, là một thê tử tốt, còn có thể trở thành một vị quan tốt... Thôi, làm một thê tử tốt và một vị quan tốt trái ngược nhau, chỉ cần một bước lên mây, con đường làm quan suôn sẻ, còn cần hôn nhân làm gì? Sai lầm lớn nhất cả đời ta là thích một nam tử, lại còn cùng hắn kết phu thê. Hại người hại mình, cuối cùng quả thật là không được chết tử tế.”
Tần Khác lại sửa nàng lần nữa: “Con đường làm quan của ngươi thất bại là vì ngươi đánh giá sai năng lực của mình, có quan hệ gì với trượng phu?”
Lý Triều Ca không cần Tần Khác phê bình nàng, nhưng hắn nói chuyện thay Bùi Kỷ An vậy thì không được. Lý Triều Ca cười lạnh một tiếng, nhíu mày nói: “Không liên quan thì sao? Ta nhìn hắn không vừa mắt. Trước hắn đâm ta một kiếm, ta trả hắn một chưởng, coi như huề nhau; nhưng hắn và nữ nhân khác cố ý lăn giường, cố ý ghê tởm chuyện của ta, ta còn chưa tính sổ với hắn. Ta có lỗi gì với hắn, hắn dựa vào đâu mà đối xử với ta như vậy?”
Tần Khác không khỏi hồi tưởng lại hình ảnh nhìn ở chỗ Tiêu Lăng, dường như Lý Triều Ca đã giết hết ngoại tổ phụ, cữu cữu, muội muội, cháu trai, người trong lòng, lại gián tiếp hại chết đường đệ, biểu ca, tổ mẫu của hắn, Bùi Kỷ An hận nàng, có thể nói là chuyện bình thường. Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, Bùi Kỷ An để trả thù Lý Triều Ca không thể tằng tịu với nữ nhân khác khi chưa hòa ly được, Tần Khác thăm dò tâm tình đối thủ: “Vậy sau này ngươi định thế nào?”
“Một đao cắt đứt, sau này là đối thủ.” Lý Triều Ca lạnh lùng nói, “Hắn yêu ai thì tìm người đó, dù sao kiếp này ta không định lập gia đình, ta với hắn triệt để kết thúc.”
Tần Khác thoải mái thở phào, nàng nguyện ý buông tay thì không thể tốt hơn. Chỉ cần Lý Triều Ca không cố ý cướp đoạt Bùi Kỷ An, kết thúc chết chóc này đã hóa giải được một nửa, Tần Khác cũng có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ, trở về Thiên Giới. Thiên Đình còn rất nhiều án chờ hắn, hắn không muốn ở nhân gian chậm trễ quá nhiều thời gian.
Tay áo dài của Tần Khác lay động trong gió, tóc đen như thác nước, tay áo dài phần phật giống như tiên nhân sắp đón gió bay đi. Hắn hơi quay mặt đi, nói với Lý Triều Ca: “Hồng nhan sau trăm tuổi đều là xương khô, tình yêu chẳng qua chỉ là hư vô. Ngươi có thể sớm buông bỏ chấp niệm, tốt cho bản thân ngươi và cả người khác.
Lý Triều Ca lại lần nữa nhíu mày, âm thanh người này rõ ràng là cực kỳ trẻ tuổi, vì sao khẩu khí lại lạnh nhạt như vậy? Không giống khẩu khí của người trẻ tuổi, ngược lại như người đã thấu hiểu hồng trần, hiểu rõ cuộc đời như người xuất gia.
Lý Triều Ca cười, cố ý thăm dò hắn: “Vì sao ngươi nói sau trăm tuổi đều là xương khô? Chẳng lẽ ngươi đã sống hơn 100 tuổi?”
Tần Khác không trả lời nữa, hắn đã lấy được tin tức hắn cần, không cần thiết phải theo Lý Triều Ca nữa. Quanh thân hắn nổi gió, làm tóc hắn bay lượn tứ phía, mặt nạ như ẩn như hiện trong mớ tóc đen. Lý Triều Ca phát hiện hắn sắp đi mất, trong lòng căng thẳng, cuống quít hỏi: “Đến cùng ngươi là người phương nào? Ngươi thật sự là tiên nhân sao?”
Không đợi Lý Triều Ca có được đáp án, mặt đất đột nhiên có trận gió cuốn qua, khiến người ta đứng không vững. Lý Triều Ca không khỏi lui về phía sau hai bước, che mắt, chờ nàng buông tay xuống, trước mắt đã không còn ai.
Rừng rậm vẫn tối tăm tĩnh mịch như cũ, sâu không thấy đáy, mặt đất trước mặt gọn gàng sạch sẽ, lưu lại dấu vết của cơn gió ban nãy.
Hắn đã đi.
Bả vai Lý Triều Ca mất sức khọm xuống, cũng như lần nàng mười hai tuổi đó, hắn lại biến mất. Sống hai đời, ánh trăng sáng mười bốn năm tên gì nàng cũng không biết.
Trên đời này, thật sự có tiên nhân sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.